Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 57: C57: Phong vân tụ hội




"Ai da.. ôi mẹ ơi.. Hộ vệ của ta đi đâu hết rồi? Huhu, ta còn chưa muốn chết.. Cha, người mau đến cứu con."

Đột nhiên có tiếng gào khóc vang lên dưới chân Yêu Nhiêu, nàng cúi đầu thì thấy hóa ra đó là tên thế tử diêm dúa Vương Thông đã từng đùa giỡn nàng lúc còn ở quảng trường Liệt Nhật. Thật trùng hợp là hắn ta cũng được truyền tống vào chung một cửa với nàng, thế nhưng tiếc cho hắn là hai lão đầu hộ vệ kia không được phép truyền tống đến cùng.

Vương tiểu thế tử diêm dúa này vừa nhìn thấy tử khí lượn lờ quanh phế tích đã lại sợ tới mức tiểu ra quần.

Phế tích Thái Cổ có 81 cửa vào, mỗi cái đều cách nhau trăm dặm.

Yêu Nhiêu lại nhìn xung quanh một lần, truyền tống đến cùng cửa với nàng còn có hơn mười người nữa. Trong đó có một thiếu niên tóc tím với đôi mắt cũng chảy ra huyết lệ giống như nàng, xem ra có thêm một người phát hiện ra võ đạo ẩn chứa bên trong vết ngân đao viễn cổ ấy.

Chỉ tiếc thiếu niên đó có một bộ mặt than vạn năm không đổi sắc, cả người giống như một thanh không vỏ, toàn thân tản ra đao ý cao ngạo. Đến cả hộ vệ của hắn cũng không dám lại gần.

Tóc tím? Đó không phải là đặc điểm của Thế gia Phi Lợi Cơ ở Đế Đô sao? Yêu Nhiêu chợt nghĩ.

Tổng số có mười mấy người, không thiếu những nhân vật thiên tài, Yêu Nhiêu có cảm giác được vài hơi thở cường đại.

"Là các ngươi?" Bên trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng quát kiêu căng, Yêu Nhiêu quay đầu lại, không ngờ lại thấy được một gương mặt rất quen mắt.


Người nói chuyện chính là Mỹ Lam, nàng ta không đếm xỉa gì đến Yêu Nhiêu mà kinh ngạc chỉ ngón tay về phía Nguyên Phương và Chiến Hổ.

Nàng ta cũng là một thiếu nữ thiên tài của học viện Xuất Vân, làm sao có thể không biết bối cảnh của Nguyên Phương và Chiến Hổ. Mỹ Lam liếc mắt nhìn Yêu Nhiêu một cái, trong lòng dấy lên nghi ngờ, chẳng lẽ nàng..

Bạch Dạ Nhất cũng có mặt ở đây.

Ngón tay hắn run nhè nhẹ, tuy không quen biết Tuyết Kỳ Lân, nhưng hắn lại nhận được đôi mắt mị hoặc thiên hạ kia. Hóa ra dung mạo thật sự của Yêu Nhiêu cũng không hề thua kém đôi mắt mê hoặc ấy của nàng.

Bạch Dạ Nhất lúc này rất muốn tiến lên giải thích hiểu lầm lần trước, nhưng mục đích chuyến đi lần này của hắn là bảo vệ cho ca ca Kha Đa, Đại thiếu gia Quang Minh thành · Kha Phi, vì thế đành cố kị buông ánh mắt xuống.

Ánh mắt Yêu Nhiêu không mang theo bất kỳ dao động gì, đảo qua gương mặt Mỹ Lam và Bạch Dạ Nhất, sau đó dừng lại trên người thiếu niên khoảng hơn hai mươi tuổi, thân thẳng tắp như cây tùng đứng phía trước bọn họ.

Từ hơi thở nặng nề lo sợ của Nguyên Phương và Chiến Hổ, cũng như gương mặt có phần quen mắt kia, Yêu Nhiêu đã đoán được thanh niên mang hơi thở đạt tới triệu hồi sư cấp ba cao cấp này tuyệt đối là người có chung huyết mạch với Kha Đa.

"Tuyết gia tiểu thư sở thích thật độc đáo, ngay cả tù nhân của ta cũng dám họn làm hộ vệ."


Ánh mắt của Kha Phi quét qua người Nguyên Phương và Chiến Hổ, sau đó dừng trên mặt Yêu Nhiêu, hiển nhiên đã hoài nghi chuyện Yêu Nhiêu lên trên đầu Tuyết Vũ.

Tầm mắt hai người chạm nhau, phảng phất như có ánh lửa phát ra trong không khí.

Cho dù là đối mặt với người thừa kế của Tuyết gia, Kha Phi cũng vẫn giữ sự tự tin vô lý như vậy. Nếu như so sánh địa vị mà nói, Thế tử Quang Minh thành như hắn vẫn còn hơn Thế gia Đế Đô một cái đầu.

Yêu Nhiêu nhẹ nhàng cười một cái, dung nhan tuyệt mỹ xua tan sát khí tràn ngập xung quanh, cả người giống như một viên minh châu thần thánh giữa ma địa hoang vu này.

"Không biết hai kẻ này là tù phạm của người, Tuyết Vũ tại đây xin lỗi công tử." Yêu Nhiêu cúi đầu, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia đủ để cho trái tim cứng rắn nhất cũng phải nguôi giận.

Nơi đây là tuyệt địa, sinh tử chỉ diễn ra trong chớp mắt, ai mà để ý vài giây ngăn ngủi này chứ. Chỉ là lúc này nàng không muốn cho lưu lại nhược điểm để cho người ta bàn tán mà thôi. Đợi lát nữa mọi người tiến vào phế tích thì sẽ không thiếu cơ hội xuống tay, nếu ngươi dám hại ta, ta cũng không ngại trong tay có nhiều thêm một mạng của hậu duệ Thành chủ Quang Minh thành.

Yêu Nhiêu thầm nghĩ, nhìn về lối vào đen ngòm xa xa của phế tích. Nàng vốn định để Nguyên Phương và Chiến Hổ ở lại trên bờ cát, không ngờ rằng lần này lại gặp phải tên Trình Giảo Kim Kha Phi, xem ra phải dẫn theo hai người họ bên mình để đảm bảo an toàn.

Còn về Mỹ Lam, cô ta lại càng thần bí nguy hiểm hơn Kha Phi. So với việc phòng bị một triệu hồi sư cấp ba cao cấp, nàng càng cảnh giác với thiếu nữ nhìn qua thì phúc hậu vô hại này hơn.


Không biết tại sao, địch ý và phòng bị của Yêu Nhiêu đối với Mỹ Lam tựa như sinh ra đã có.

·

"Các ngươi tự đi đi, ta nhất định sẽ không bước vào đó một bước. Bổn thiếu gia sẽ ở trên bờ biển ngồi đợi qua mười ngày này, bình an trở lại Đại Hồng. Ta sẽ không bao giờ quay lại cái nơi quái quỷ này nữa!"

Tên tiểu thế tử Vương Thông sau khi mất đi hai hộ vệ thì nước mắt nước mũi tùm lum, quyết tâm ngồi bám rễ trước truyền tống trận đã lặng im, chờ đợi đến ngày về.

Yêu Nhiêu lắc đầu, dẫn theo Chiến Hổ và Nguyên Phương hướng về phía cửa phế tích. So với việc ngồi đó sợ hãi cái chết, nàng càng thích cảm giác kích thích khi cầu sinh trong hiểm cảnh. Thay vì nói nàng nỗ lực để trở nên mạnh mẽ, không bằng nói nàng trời sinh có tiềm chất trở thành cường giả trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh.

Ngoài trừ một vài người không có đủ thực lực và can đảm ở lại trên bờ cát cùng với Vương Thông thì phần lớn mọi người đều chọn đi về phía phế tích. Bọn họ là quý tộc kiêu ngạo, có tự tin tuyệt đối rằng sẽ không ngã xuống dưới tay Ma tộc.

Bầu trời dần trở nên âm u, từng ánh chớp màu tím thay nhau xuất hiện trên nền trời xám xịt. Tí tách tí tách, trên không trung rơi xuống những giọt nước mưa màu máu, có vẻ như chúng mang theo tính ăn mòn rất mạnh, rơi vào chỗ nào trên người cũng sẽ kèm theo một cơn đau đớn vô cùng.

"Xèoo.." Mưa rơi xuống đầu thiếu niên gia tộc Phi Lợi Cơ, phát ra một âm thanh kỳ quái..

Màu tóc tím của thiếu niên sau khi dính một ít nước mưa thì lập tức chuyển thành màu đen. Hóa ra hắn vốn chẳng phải người của gia tộc Phi Lợi Cơ mà chỉ là một kẻ thế mạng thay cho huyết mạch chân chính của bọn họ.


Biểu cảm trên gương mặt hai tên hộ vệ của Phi Lợi Cơ gia có chút không được tự nhiên. Đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi của gia tộc, bọn họ thật sự không ngờ chỉ một trận mưa lớn đã chọc thủng âm mưu được dày công chuẩn bị. Về phần thiếu niên mặt than kia, nét mặt hắn vẫn không lộ ra chút chột dạ nào. Hắn vốn đến đây để chiến đấu, lãnh ý nồng đậm trên người chưa từng được thu liễm, tựa như một thanh cuồng đao không gì địch nổi.

Vương Thông và những thiếu niên bám trụ trên bờ cát đau khổ dùng chiến thú mong ngăn cản được nước mưa ăn mòn. Mà ngay lúc này, dưới Xích Ma Hải sâu thẳm đột nhiên nổi lên sóng to gió lớn.

"Gràoo." Tiếng thú gầm khủng bố làm cho những thiếu niên trên bờ nghiêng ngả mỗi người một hướng.

Một con sứa ước chừng hơn trăm tuổi nổi lên từ dưới nước biển đỏ như máu, chỉ riêng cái đầu mới lộ ra của nó đã lớn bằng cả một ngọn núi nhỏ. Trước trán là chín viên hoàng tinh rực rỡ đẹp mắt vô cùng. Linh thú ma hóa cấp 9!

Nó hướng về phía bờ cát, chỉ một bước dẫm xuống đã khiến cả địa vực này chấn động.

"Ôi mẹ ơi.." Đám người Vương Thông vắt chân lên cổ bỏ chạy, chỉ hận rằng cha mẹ sinh ít hai cái đùi. Hóa ra cố thủ trên bờ cát thì cái chết sẽ còn tìm đến nhanh hơn khi ngươi tiến vào phế tích.

Một vài kẻ vốn dự tính ở lại trên bờ cát cũng bị dọa cho hồn phi phách tán, lập tức nhanh chân hơn cả Yêu Nhiêu, co giò chạy về phía cửa vào phế tích.

Mọi người lâm vào trầm mặc, ngay cả Kha Đa vốn muốn tìm phiền toái cho Yêu Nhiêu cũng chìm vào suy nghĩ sâu xa. Một nhóm khác thì vốn đã lên kế hoạch sau khi tiến vào phế tích sẽ chia nhau hành động cũng dừng lại, chậm rãi xích lại gần nhau hơn.

Chỉ mới là bên ngoài của phế tích mà đã xuất hiện liên tiếp nào là mưa axit gây thương tích hay yêu thú ma hóa đoạt mệnh rồi. Một màn ngắn ngủi này đã chôn sâu sự lo sợ cảnh giác vào lòng mọi người.

Con đường phía trước hiểm ác, không còn kẻ nào dám tự cao tự đại nữa, mọi người lần lượt triệu hồi chiến thú của mình ra. Vẫn còn mười ngày, không biết sẽ có bao nhiêu thứ khủng bố hơn xuất hiện nữa.