Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 39: Ấn Ký Nóng Rực





"Oành!" Mặt đất nổ tung!
Cột lửa cao vạn trượng trong rừng rậm nào đó trên Đại Hồng quốc của Chu Tước đại lục từ dưới đất đột ngột mọc lên!
Ánh lửa thông thiên nhất thời khiến ánh mặt trời mãnh liệt ảm đạm xuống!
Tầng tầng mây bay, linh lực mạnh mẽ hình thành một tụ lại một tụ xoáy trên bầu trời, nổi lên khắp bốn phương tám hướng.

Cảm nhận được cỗ uy áp cường đại này, những lão quái vật ẩn cư khắp nơi trên Đại Hồng quốc đồng loạt mở mắt!
"Do Liên, một hậu bối chưa đăng ký thức tỉnh cấp Lĩnh Chủ rồi, ở phương hướng Đế Đô! Từ độ tinh khiết của hỏa diễm, là thiên hỏa bản mạng a!"
Một lão đầu đeo mắt kính trăng khuyết đứng ở trên một nhà cao tầng, ánh mắt chăm chú nhìn phương xa.
"Làm sao có thể chưa đăng ký, hậu bối có thực lực thăng cấp Lĩnh Chủ chúng ta đều ghi lại trong hồ sơ mà." Một hình bóng mơ hồ trên "Vu Sư Chi Nhãn" được khảm vào cửa sổ Vọng Tinh lâu dần dần hiện rõ.
"Thái Nguyên, ngươi..

Này, Thái Nguyên! Ngươi đi đâu?"
Thanh âm nữ nhân như tiếng chuông bạc quanh quẩn xung quanh cao lầu trống trải này, nhưng trước cửa sổ, làm gì còn hình bóng của Bá Chủ Thái Nguyên.
"Đại Hồng..


Lại xuất hiện thêm một Lĩnh Chủ.

Việc này không ổn, mau đưa tin cho Vân quốc." Chiếm cứ trên một núi đá hoang vu, pho tượng như hòa vào nham thạch đột nhiên mở mắt, tinh quang bạo trướng, sau đó tiếp tục chìm vào im ắng.
"Một Lĩnh Chủ mới!" Một vài lão đầu đang chơi cờ, quân cờ trong tay đặt xuống vang lên tiếng lạch cạch, sóng ngầm mãnh liệt xuất hiện!
"Ha ha ha ha! Lĩnh chủ, ngay tại phụ cận Đế Đô mà thăng cấp! Mau! Các ngươi nhanh tìm người đến cho trẫm, sẽ có trọng thưởng!" Quốc chủ Đại Hồng quốc, Đại quân cấp 8 · Hồng Bá đã mặc áo ngủ nhảy dựng lên từ long sàng, đá văng cửa phòng hưng phấn hét lên với thị vệ thiếp thân!
·
Mà lúc này Yêu Nhiêu đang đứng ngay chính giữa cột lửa, mệt mỏi dẫn theo Long Giác, xoay người ngã xuống chỗ sâu trong rừng rậm.
Nàng nào có phải Lĩnh Chủ gì, chẳng qua mượn lực lượng Viêm bạo của Dị thế Viêm Hoàng, trong khoảnh khắc thiêu đốt toàn bộ linh lực trong cơ thể, tuôn ra uy áp có thể so với công kích nguyên tố cấp Lĩnh Chủ.
Toàn bộ Ma Vân tông dưới lòng đất nhất thời loạn thành một đoàn, nhưng đây đã không phải vấn đề mà nàng cần suy xét.

Chỉ cần viêm bạo phá vỡ mặt đất thì dù cho những lão quái vật hắc ám kia không muốn sống cũng sẽ không dám xuất hiện trên mặt đất sau khi nháo ra động tĩnh lớn như vậy.
"Ta nhất định phải giết ngươi! Tiểu súc sinh!"
Nhìn tông môn cứ như vậy mà bại lộ dưới ánh mặt trời, Đông Minh lão quái phẫn nộ tận trời.

Lão biết đám cường giả Quang Minh trận doanh sẽ lập tức đuổi tới nơi này, đành phải không cam lòng nhanh chân rút lui!
Cùng lúc đó, một nam nhân mặt con rết đang hành tẩu trong mê cung hắc ám ở một nơi nào đó trên thế giới này trán đột nhiên sáng lên, một ấn ký hỏa diễm vũ vĩ* sáng ngời nhất thời làm hàng ngàn sinh linh tà ác đang ngủ đông ở bốn phía kinh sợ mà thoái lui.
*cái đuôi
"Yêu Yêu.." Nam nhân mặt con rết cảm xúc chấn động, bỏ lại đại đao trong tay, không chút do dự xoay người quay ngược trở lại! Lực truyền thừa biến mất! Yêu Yêu của ông!
·
Rốt cuộc chạy ra đường sống!
Tuy rằng linh lực cùng thể lực bị "Viêm bạo" vừa dùng đã hết, nhưng Yêu Nhiêu lại một lần nữa đoạt về sự sống!
Nàng thông linh thành công, được một con vạn thú hoàng kỳ quái tán thành, thực lực trực tiếp tấn lên trình độ triệu hồi sư cấp 2.

Lúc này Yêu Nhiêu có thể cảm giác được Sửu Sửu trong Ngự Thú hoàn cũng đang điên cuồng tiến giai.
Vừa trải qua thông linh liền thăng lên triệu hồi sư cấp 2! Điều đó có nghĩa Yêu Nhiêu một lần nhảy qua ba bình cảnh tu luyện sơ, trung, cao cấp 1, Sửu Sửu cũng có thể từ một chiến thú kỹ trói buộc lĩnh ngộ thêm một kỹ năng mới! Loại tốc độ tấn thăng như hỏa tiễn này, thật sự là bi.ến thái trong bi.ến thái!
Bị uy lực của Viêm bạo bắn lên, Yêu Nhiêu kéo theo Long Giác hướng chỗ sâu trong rừng rậm mà đi, từ trên cao rơi xuống, nàng mơ màng nhìn thấy thành thị lớn sáng ngời cách đó không xa rực rỡ hơn cả pháo hoa.


Thật không ngờ Ma Vân tông hắc ám chỉ cách Quang Minh trận doanh một thước!
"Tùm! Tùm!" Là âm thanh hai vật nặng rơi xuống nước.

Hai người may mắn bị dư lực viêm bạo ném dừng xuống một cái hồ trong sáng như gương.

Long Giác bị trói thành chiếc bánh ú không biết dùng biện pháp gì đem Yêu Nhiêu đang nửa hôn mê từ trong nước kéo ra.
"Đáng chết, mau cởi bỏ cái dây thừng chết tiệt này ra." Long Giác cúi đầu cáu kỉnh.
Yêu Nhiêu mơ mơ màng màng vươn tay đến, tháo khóa Khốn Long theo phương pháp đệ tử Ma Vân tông đã dạy nàng.
"Chịu khó một chút, ta giúp ngươi đẩy nước trong bụng ra ngoài!"
Long Giác mồ hôi đầy đầu, nâng thân thể Yêu Nhiêu đặt ngang lên đùi đầu chúc xuống dưới, dùng sức vỗ lưng nàng, chỉ sợ Yêu Nhiêu vừa rồi sặc nước không thở được liền đi.
"Cút mau! Không được đoạt khóa Khốn Long với tỷ tỷ, nếu không tỷ tỷ giết ngươi!"
Nàng vẫn chưa thanh tỉnh nhưng không biết lấy sức lực từ đâu, cũng không bị sặc nước, một tay đẩy Long Giác ra ôm chặt khóa Khốn Long vào trong ngực, lộ ra biểu cảm thỏa mãn khi chiếm được bảo vật, sau đó thực sự ngất đi!
Trong lúc nhất thời thiên lôi cuồn cuộn, Long Giác bị đẩy ngã ở một bên có cảm giác như bị người đánh lén sau lưng một cái, thật lâu cũng không bình tĩnh lại được!
"A a a! Ngươi đúng là đồ nữ nhân chết tiệt! Ngươi vậy mà căn bản không phải vì cứu ta, nói gì mà coi trọng thì một thứ cũng không tha? Hóa ra là vì coi trọng khóa Khốn Long trên người ta! Ngươi nói đi, ta ở trong lòng ngươi tính là gì! Nói đi, ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì?"
Nữ nhân hư hỏng! Đã vô sỉ đùa bỡn tình cảm của hắn bao nhiêu lần, sờ qua mặt hắn, nằm trên giường hắn, dẫm mông hắn nữa! Vì sao đến lượt hắn thì một lần chiếm tiện nghi cũng không được? Thiếu niên tóc đỏ điên cuồng nhào đến, hung hăng nhéo qua nhéo lại hai má phấn nộn của nàng, lại lập tức đau lòng thả nhẹ tay, đang từ niết mạnh chuyển sang nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Lúc này chỉ cần nhớ đến ánh mắt mê đắm của nàng, nghĩ đến tướng ngủ xấu xí, nhớ đến mánh khoé vô sỉ lừa người của nàng..

Xong rồi, tất cả chiến tích ác liệt của nàng trong mắt hắn lại trở thành..


đáng yêu..
Thật sự trúng độc rồi!
"Xấu nữ, nàng thật xấu! Trên đời này cũng chỉ có bổn công tử cảm thấy nàng đáng yêu."
(*Vì ảnh thấy bạn nữ đáng yêu nên khi nghĩ thì mình chuyển thành nàng cho tình cảm nhé hehe)
Khóe miệng Long Giác không tự giác nhếch lên nụ cười sủng nịch, càng lúc càng không buông tay được người trong lòng, ánh mắt hắn dịu dàng như nước dường như muốn đem Yêu Nhiêu hòa tan.

Nhưng thân thể hắn lại đột nhiên quỷ dị lúc sáng lúc tối, mờ ảo bất định!
"Đáng chết! Làm sao lại đến thời gian rồi?" Cảm giác được biến hóa của thân thể, Long Giác đột nhiên bừng tỉnh, siết chặt nắm tay.

Cái ngày luôn chờ đợi cuối cùng đã đến thế nhưng giờ phút này hắn lại không bỏ được để rời đi.
"Xấu nữ, một ngày nào đó, trong lòng nàng nhất định sẽ lưu lại ấn ký thuộc về bổn công tử."
Đôi môi ấm áp không chút do dự dừng trên trán thiếu nữ, như muốn dừng lại mãi mãi.
"Phải nhớ kỹ hương vị này, chờ ta trở lại!"
Gương mặt tuyệt thế của thiếu niên tóc đỏ toát ra vẻ cao ngạo, bá đạo giống như Thần Vương tái thế, ánh mắt hắn kiên định dừng trên mặt thiếu nữ, thân ảnh dần biến mất trong gió!.