Triệu Hoán Tử Thần Ở Mạt Thế

Chương 75: Bế quan




Chương này tặng cho BetrinhPhan2 vì đã tích đủ 5 tem nhé!

P/s:Từ giờ ai đủ 5 tem đầu thì nhớ ghi ra số chương mình bóc nhé,nếu là tem ở các truyện khác nhau thì phía sau chương ghi cả tên truyện.

------------------------------------------------------------------------------------------

Kuchiki Byakuya trở về biệt thự trời cũng vừa sập tối,tiến vào phòng khách liền nhìn thấy Nguyệt An Tuyết còn ngồi ở đó cùng với một con mèo trắng nhỏ nằm trong lòng.

"Mừng anh đã trở về."Nguyệt An Tuyết vừa ngẩn đầu liền nhìn thấy Kuchiki Byakuya đứng ở cửa,khoé miệng khẽ nở ra một nụ cười hoà nhã.

"Ân,đã về rồi."Kuchiki Byakuya vẫn là khuôn mặt than bất biến mà đi tới gần Nguyệt An Tuyết.

"Có việc gì sao?"Nguyệt An Tuyết như cảm nhận được quý tộc đại nhân có gì đó kì lạ,khác với thường ngày liền lên tiếng hỏi.

"Ân,ta thời gian sắp tới muốn bế quan,không thể ở bên cạnh em được."Kuchiki Byakuya trầm mặc một lúc liền quyết định nói ra ý định của mình.

"Là muốn tu luyện?"

"Ừ."Hắn cần thời gian tăng lên thực lực của mình,như vậy mới có thể...

"Đi thôi."Nguyệt An Tuyết vừa dứt lời liền một tay ôm Kyle một tay nắm lấy tay của Kuchiki Byakuya mà tiến vào không gian.

Kuchiki Byakuya cũng im lặng đi theo sau lưng Nguyệt An Tuyết tiến vào trong nhà,đi qua hành lang gấp khúc liền thấy một đám tử thần đầy đủ ngồi ở đó mà hi hi ha ha nói chuyện cực kì vui vẻ.

Điều khiến hắn càng chú ý hơn là,trong đám còn lòi ra một cái đầu đỏ rực đầy bắt mắt và cũng khiến hắn cảm giác rất quen thuộc.

"A,đội trưởng!"Một giọng la lên sau đó là một bóng dáng tách khỏi đám Matsumoto Rangiku mà chạy tới trước mặt Kuchiki Byakuya,cúi người chào hỏi.

"Abarai Renji?"Kuchiki Byakuya mày khẽ nhíu lại,hỏi.

"Đúng vậy,đội trưởng."Abarai Renji hưng phấn gật đầu xác nhận.

Kuchiki Byakuya mắt khẽ liếc sang nhìn về phía Nguyệt An Tuyết liền nhận lấy khuôn mặt tươi cười của cô liền hiểu ngay vấn đề.

"Ở đây ta không còn là đội trưởng,cô ấy mới là đội trưởng."Kuchiki Byakuya nói rồi chỉ tay về phía Nguyệt An Tuyết,nói.

"A,vậy thì tôi gọi ngài là Kuchiki đại nhân đi."Abarai Renji lại gãi gãi đầu nói,mặc dù trước đó có chị Rangiku nhắc nhở nhưng hắn thật không quen cho lắm,bất quá lúc này cấp trên lúc trước của hắn đã nói thì hắn đành sửa lại vậy.

"A nha,Kuchiki đại thiếu gia đã trở về rồi,thật là để Nguyệt Nguyệt chờ lâu đâu."Ichimaru Gin cười tủm tỉm như hồ ly,trong giọng điệu lại phát ra ẩn ý gì đó.

"Được rồi,Gin.Byakuya,anh theo tôi đến đây đi."Nguyệt An Tuyết chỉ biết là Ichimaru Gin đang nói đùa mà không hề chú ý đến ẩn ý trong câu nói đó.

Cô kéo Kuchiki Byakuya dịch chuyển đến một góc an tĩnh trong không gian,xung quanh đều là cây cối to lớn có tuổi thọ có khi lên đến mấy trăm năm,che khuất một vùng lớn.Có một cái hang động cao chừng hơn 2m,Nguyệt An Tuyết dẫn đầu đi vào và Kuchiki Byakuya cũng đi theo phía sau,cẩn thận quan sát toàn bộ hang động.

"Chỗ này rất yên tĩnh,cực kì thích hợp cho việc bế quan tu luyện.Anh thấy thế nào?"Nguyệt An Tuyết đi tới tận cùng hang động và ngồi xuống cái giường đá được làm từ hàn băng thạch vạn năm cực kì trân quý.

"Ân,rất tốt."Kuchiki Byakuya khẽ gật đầu,đôi mắt lại không hề dời khỏi người Nguyệt An Tuyết.

Hiện tại hắn đã hiểu cô cứ một thời gian lại biến mất vài ngày trong không gian là đang đi đâu,chính là tới chỗ này nhắm mắt minh tưởng tu luyện đi.

Bởi vì thời gian trong không gian và bên ngoài rất chênh lệch nên đôi khi cô cứ vài ngày làm xong thu thập nông sản và thịt của gia súc thì lại biến mất vài ngày mà không hề nói cho bất kì một tử thần nào biết cả.

Nếu không nhìn tới bài trí trong hang động này thì hắn quả thật là không biết rằng cô thường xuyên sẽ chạy tới chỗ này mà bí mật tu luyện đâu.

"Anh thích thì tốt rồi,trên bàn đá kia là nhẫn không gian chứa thức ăn và nước uống đủ trong một tháng,được chứ?"Nguyệt An Tuyết chỉ chỉ cái nhẫn nằm lẻ loi trên bàn đá cùng bộ ấm trà màu trắng.

"Có thể."Kuchiki Byakuya cũng gật đầu cho qua,dù sao hắn lần này bế quan có lẽ một lần sẽ là vài năm,không cần đụng tới đồ ăn cũng không chết đói được,dù sao tích cốc đan cũng có rất nhiều.

"Vậy anh cứ an tâm ở đây bế quan đi,tôi đi trước."Nguyệt An Tuyết cũng không nhìn ra được Kuchiki Byakuya đang nghĩ gì,đành buông tay đứng lên định rời đi.

"Khoan đã."

"Ân?"Nguyệt An Tuyết tò mò quay đầu lại nhìn.

"Em có thể điều chỉnh thời gian khu vực này lại một chút không?"Hắn không muốn bởi vì bản thân trong lần bế quan này quá lâu mà khiến bản thân lỡ mất nhiều thứ xảy ra ở xung quanh cô,đành phải dò hỏi một chút về vấn đề điều chỉnh thời gian.

"A,có thể,anh muốn điều chỉnh như thế nào?"Nguyệt An Tuyết dù rất tò mò nhưng cũng không có ý định hỏi ra,cô biết quý tộc đại nhân làm gì luôn có mục đích của mình,cô cũng không cần quá can thiệp vào vẫn tốt hơn.

"Đem thời gian điều chỉnh một ngày không gian và trong khu vực này là mười năm."Kuchiki Byakuya tính tính một chút thời gian khả năng cần dùng để hấp thu xong thứ kia.

"A,lâu như vậy.Có cần tôi chuẩn bị thêm đồ ăn cho anh không?"Nguyệt An Tuyết nghe vậy cũng giật mình,cô biết tử thần bình thường minh tưởng tu luyện thời gian cũng không quá hai ngày,vì sao lúc này lại...

"Không cần,em chỉ cần điều chỉnh như thế là được rồi."Kuchiki Byakuya khẽ lắc đầu,tiến lại gần Nguyệt An Tuyết mà cúi đầu nhìn cô chăm chú,cô quả nhiên vẫn như thế,đối với người ngoài chính là tuyệt tình cùng lợi dụng mà khi đối với người mà bản thân đã công nhận như người của mình thì luôn lo lắng hết mức,thử hỏi tính cách như thế này làm sao hắn không yêu cô được đây.

"Byakuya,làm sao vậy?"Nguyệt An Tuyết cũng đã để ý tới đôi mắt của Kuchiki Byakuya,trong lòng cảm thấy kì lạ hơn khi đôi mắt vốn dĩ màu xám lúc này lại thành màu đen như bảo thạch cực kì xinh đẹp,cô cũng không biết từ bao giờ đôi mắt của Kuchiki Byakuya lại biến đổi nữa,nhưng đôi mắt này lại làm cô cảm thấy rất quen thuộc.

"Tuyết,hứa với ta,khi ta xuất quan hãy cho ta một cơ hội,được chứ?"Kuchiki Byakuya khuôn mặt than vạn năm không đổi lúc này lại xuất hiện một chút ôn nhu đầy hiếm có,đôi mắt đen đầy thâm tình nhìn chằm chằm Nguyệt An Tuyết.

"Cơ hội gì?"Nguyệt An Tuyết hoàn toàn không hiểu gì,ngốc ngốc nhìn cái khuôn mặt xinh đẹp không tì vết mà tràn đầy sự ôn nhu của Kuchiki Byakuya,vì cái gì cô lại cảm thấy cái tình cảnh này nó là lạ ấy nhỉ?!

"Chỉ cần em hứa là được rồi!"Kuchiki Byakuya ánh mắt khẽ loé ra một tia gian xảo,rất nhanh lại biến mất vô thanh vô tức.

"...."Quý tộc đại nhân,anh đây là muốn chơi trò gì a?!!!

Kuchiki Byakuya rất kiên nhẫn mà chờ cô trả lời,không hề có ý định hối thúc.Hắn muốn cô tự nguyện hứa chứ không phải là vì hắn thúc ép cô mà hứa,chỉ khi cô tự nguyện hứa,hắn mới thật sự là được công nhận thành công bước đầu.

"Được rồi,tôi hứa là được chứ gì!"Nguyệt An Tuyết cũng thật sự không hiểu Kuchiki Byakuya đây là ý gì,bất quá cô cũng đã xem hắn như người thân của mình,một lời hứa cho hắn cơ hội gì đó có lẽ cũng không quá phận đi.

Bạn nhỏ Tuyết Tuyết đã không hề biết,vì một lời hứa này của mình mà trực tiếp đem bản thân bán cho một con sói đội lốt tảng băng di động hồi nào không hề hay.

Kuchiki Byakuya sau khi nhận được điều mình muốn liền xoay người trở vào trong động,không hề có một chút chần chừ nào mà ngồi xuống giường đá duy nhất trong động.

Nguyệt An Tuyết cũng rất nhanh vứt hết mấy cái biểu hiện khác lạ vừa rồi của quý tộc đại nhân ra sau đầu,nhanh chóng đi ra khỏi khu vực và khởi động hết giới ngăn cách và điều chỉnh lại thời gian giống như yêu cầu của Kuchiki Byakuya.

Vì thế cho nên mới nói,EQ thấp đôi khi cũng vừa là phúc lại vừa là hoạ đâu.

Nguyệt An Tuyết sau khi điều chỉnh xong thì trở về,vừa bước vào liền nhìn thấy Abarai Renji hì hục hái mấy trái cây đã chín mọng ngoài vườn.Khỏi cần nói cũng biết là tên ngốc này lại bị Rangiku lừa đi làm việc thay rồi,thật là đứa nhỏ đáng thương.

"Đội trưởng."Abarai Renji vừa nhìn thấy Nguyệt An Tuyết đi tới liền nhảy từ trên cây xuống,cung kính chào đúng quy củ.

"Ân,một mình anh hái hết chỗ này?"Nguyệt An Tuyết nhìn một đống thùng đựng đầy trái cây bày trên đất mà kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy,mà đội trưởng,chỗ trái cây này cô định dùng làm gì,trái cây chín mọng rất nhiều."Abarai Renji gãi gãi mũi,hỏi.

"À,một nửa đem đến chỗ Gin ủ rượu,một nửa thì đưa đến chỗ nhóc Shiro ướp lạnh mà dùng dần."Nguyệt An Tuyết tiện tay cầm lên một trái quýt lên mà lột vỏ,bỏ vào miệng mà nhấm nháp,thật là ngọt.

"Tốt,tôi đã biết,đội trưởng."Abarai Renji cực kì hăng hái mà gật đầu.

"Renji à,đừng có ngốc ngốc mà để cái đám lười kia ức hiếp chứ!"

"A?"Abarai Renji ngơ ngác đưa mắt nhìn Nguyệt An Tuyết.

"Nhiệm vụ hái trái cây này là của Rangiku cùng Kaien,anh xác định bản thân muốn một mình hái tiếp sao?"Nguyệt An Tuyết cười tủm tỉm,ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn về phía Abarai Renji.

"A,không phải nhiệm vụ hái trái cây này là của mình tôi sao?"Abarai Renji giật mình,trợn to mắt đầy kinh ngạc mà hỏi lại.

"Tôi là nói anh đi hái trái cây chứ đâu có nói anh "một mình"hái,nhiệm vụ này vốn là từ hai người trở lên cùng làm nga~."Nguyệt An Tuyết thật sự là rất muốn cười,không ngờ cái tên này ngốc đến đáng yêu như thế,chả trách lúc coi anime cô toàn nhìn thấy tên này toàn bị quý tộc đại nhân khi dễ nha.

"...."Hắn hình như bị hai cái tên kia hố một vố rồi thì phải,a,một đám trời đánh!!!

Abarai Renji im lặng cúi người chào Nguyệt An Tuyết sau đó xoay người hướng trong nhà đi vào,nếu xem nhẹ tay phải đang cầm trảm phách đao của hắn thì có lẽ là nghĩ hắn đang định vào nhà đi chất vấn chứ không phải là đi chém người nga~.

"A a a,hai tên hỗn đản các ngươi dám lừa lão tử.Để ta cả mấy ngày trời hái trái cây muốn rụng tay,còn các ngươi ngồi trong nhà uống rượu ăn điểm tâm!!!"Abarai Renji tức đến muốn hộc máu giơ trảm phách đao hướng về phía Matsumoto Rangiku cùng Shiba Kaien mà chém tới,hét lên.(Chú ý:Không gian 1 ngày bên ngoài thế giới thực 1 giờ)