Cuối cùng đã đến giờ, Vu Nhai lầm bầm:
- Lại đến lúc rồi?
Vu Nhai dùng Thôn Thiên kiếm nuốt thiên địa nguyên tố xung quanh, trèo qua bức tường sau lưng. Vu Nhai như hồn ma lao hướng mục tiêu hôm nay, với ánh mắt hiện tại của hắn rất dễ tìm ra chỗ ở của mục tiêu.
- Quả nhiên . . . Ma pháp trận.
Vài mục tiêu có suy nghĩ khác với người thường, hoặc cưới nhiều lão bà, mỗi tối đổi phòng ngủ thì Vu Nhai vẫn nhanh chóng tìm ra. Qua hành động ám sát ngày hôm qua của Vu Nhai, tối nay tất cả quan viên lòng người bất an, mỗi phu đệ mở ra ma pháp trận phòng ngự. Dù ban đầu không có ma pháp trận bọn họ cũng sẽ khiến ma pháp sư bày một cái. Nơi có ma pháp trận cũng là nơi mục tiêu ở.
Dù không có ma pháp trận thì vẫn có ma pháp sư cường đại bảo vệ, đây là manh mối để Vu Nhai tìm ra mục tiêu.
Người khác sợ lực phòng ngự xung quanh mục tiêu quá cường đại nhưng Vu Nhai càng mong chờ điều đó. Vu Nhai phải làm sao lặng lẽ vượt qua ma pháp trận cường đại đây?
Lúc Vu Nhai ở Phiêu Tuyết hành tỉnh ám sát những phân điện chủ tuy bọn họ cũng có ma pháp trận bảo hộ nhưng trận pháp nơi đó không lợi hại bằng Ma Pháp đế đô. Một quan viên nhỏ trong Ma Pháp đế đô cũng mạnh hơn phân điện chủ ở Phiêu Tuyết hành tỉnh, nên lúc trước Vu Nhai phá trận không khó, dù không thể âm thầm giải trận nhưng có thể cưỡng ép phá mở ma pháp trận rồi giết người, bỏ đi.
Nhưng chỗ này là Ma Pháp đế đô, ma pháp trận càng cường đại hơn, Vu Nhai cũng không thể cưỡng ép phá trận.
Lúc trước Vu Nhai ở Huyền Binh đế đô vào Huyền Binh ma pháp tháp thì chỗ đó chưa có hệ thống phòng ngự. Bây giờ nếu Vu Nhai muốn vào Huyền Binh ma pháp mở ra hệ thống phòng ngự thì hắn phải làm sao?
Dù thế nào Vu Nhai có khá nhiều kinh nghiệm ám sát sư.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Luân Chuyển Thần Ấn, phong!
Chớp mắt hơi thở mỏng manh trên người Vu Nhai càng mờ mịt hơn. Vu Nhai suy nghĩ một ngày cuối cùng nghĩ ra kế hoạch ám sát hôm nay.
Đó là lợi dụng Luân Chuyển Thần Ấn Huyền Binh Điển phong ấn dao động nhân loại.
Độc Cô Đoạn Vân khá lợi hại, khi Vu Nhai lướt qua gã thì bắt giữ được một chút hơi thở kỳ lạ. Độc Cô Đoạn Vân không nghĩ ra hơi thở lạ đó là gì, Vu Nhai thầm nói trong lòng đó là hơi thở của binh linh.
Phong lại hơi thở nhân loại không hải Vu Nhai hoàn toàn biến mất.
Cao thủ đỉnh cao không cảm giác được hơi thở nhân loại của Vu Nhai nhưng cảm nhận được hơi thở binh linh từ người hắn, hoặc nên nói là hơi thở của Huyền Binh Điển. Tuy nhiên điều này giúp Vu Nhai ẩn giấu sâu thật sâu, chỉ những người nghịch thiên mới cảm giác được.
Hoặc là đến gần Vu Nhai như Độc Cô Đoạn Vân, cố ý cảm ứng mới thấy.
Hiệu quả Luân Chuyển Thần Ấn phong tự quyết không thể nào tồn tại vĩnh viễn, dù sao sử dụng Luân Chuyển Thần Ấn xem như Vu Nhai dùng huyền binh. Dùng huyền binh sẽ tiêu hao huyền khí, khi dùng hết huyền khí thì huyền binh sẽ tự động biến mất. Nên trước đó Vu Nhai không vội dùng Luân Chuyển Thần Ấn phong tự quyết ngay mà dựa vào năng lực ẩn núp trốn trong góc phòng, mãi khi tới trước ma pháp mới sử dụng "Phong" tự quyết.
Nhân tiện nói một chút, phía trước Ti Ti cảm giác hơi thở của Vu Nhai lúc có lúc không trong phòng là vì hắn thử nghiệm, luyện tập "Phong" tự quyết. Dù sao Vu Nhai chỉ dùng Luân Chuyển Thần Ấn phong tự quyết một lần trong Huyền Bảo lâu của Huyền Thần điện, chưa quen thuộc.
Vu Nhai sử dụng Luân Chuyển Thần Ấn phong tự quyết trước mặt Độc Cô Đoạn Vân cũng là thử nghiệm, thử phản ứng của gã. Kết quả rất tốt.
Qua một ngày luyện tập Vu Nhai đã không cần bắt võ ấn, có lẽ nhờ hơn một tháng qua học tập phù văn. Tóm lại không cần bắt võ ấn thì không sợ bị ma pháp thời gian phục chế ra, không sợ bị nhận định là phù văn sư.
Vu Nhai thói quen nhẹ nhàng nói:
- Được rồi các huynh đệ, hãy chú ý tất cả thay đổi trong ma pháp trận cho ta.
Vu Nhai gọi huynh đệ là ý chỉ các binh linh.
Nói thật là dù có Luân Chuyển Thần Ấn phong tự quyết nhưng Vu Nhai không quá tự tin, vì hắn chỉ có bấy nhiêu kinh nghiệm. Ma pháp trận thiên biến vạn hóa, Vu Nhai không thể nào nhìn thấu hết nhưng hắn vẫn phải thử một lần.
Các binh linh nghe Vu Nhai kêu gọi, mắt trợn trắng nhưng biểu tình nghiêm túc hơn. Đêm qua Vu Nhai không nói bằng giọng điệu như vậy vì ngày hôm qua hắn nắm chắc trăm phần trăm, còn hôm nay . . .
Thôn Thiên kiếm linh lên tiếng:
- Vu Nhai, nếu chút nữa xảy ra chuyện hãy chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ mang ngươi đi ngay.
Đáng sợ như Thôn Thiên kiếm linh cũng không tin chắc Vu Nhai có thành công được không, một chút gió thổi cỏ lay là hắn phải trốn ngay. Vu Nhai muốn có cơ hội sống sót chỉ còn cách nhờ vào Thôn Thiên kiếm.
Dù có Thôn Thiên kiếm Vu Nhai vẫn chỉ nắm chắc năm phần trăm chạy thoát.
Nếu thật sự đến bước đó đã định đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá, Trầm Lâm Trúc sẽ chết trên đài thiêu của Quang Minh thần điện. Nghĩ đến đây lòng Vu Nhai thít chặt. Thành công, dù thế nào nhất định phải thành công!
Ánh mắt Vu Nhai cực kỳ kiên quyết, hắn bước chân vào ma pháp trận.
Các binh linh tập trung phán đoán. Bình thường trận pháp nhờ vào kích phát, hình thức kích phát có đủ kiểu nhưng dù là loại nào, ma pháp trận gì chỉ cần khiến ma pháp trận cảm giác có thứ gì xâm nhập vào trận là được. Ví dụ điều kiện kích phát ma pháp trận là nhân loại hoặc huyền khí, nhưng một hồn ma tiến vào thì ma pháp trận sẽ không có phản ứng.
Tương tự, ma pháp trận có nơi an toàn hoặc con đường đi qua, nếu không thì chủ nhân trong phủ làm sao bước qua?
Điều Vu Nhai cần làm là hoàn toàn che giấu chính mình, khiến ma pháp trận không phán đoán ra có người xâm nhập vào. Điều các binh linh phải làm là cố gắng dựa vào lực lượng, kinh nghiệm của mình phán đoán con đường an toàn để Vu Nhai đi càng thuận lợi.
Không chỉ thế, Vu Nhai cần hành động nhanh, nếu chậm chạp bị gia đinh tuần tra trông thấy thì sao?
Vu Nhai thầm giao lưu với các binh linh:
- Tốt lắm, xem ra ma pháp trận phớt lờ hơi thở binh linh, sẽ không kích phát.
Vu Nhai thở hắt ra, ma pháp trận không phản ứng sự xâm nhập của hắn.
Sau khi lầm bầm Vu Nhai tăng tốc, vèo một tiếng vào phòng mục tiêu.
Trong phòng an toàn hơn ban ngoài nhiều, nhưng Vu Nhai sẽ không lơ là, vẫn cẩn thận bước tới. Rất nhanh Vu Nhai tìm thấy mục tiêu, đối phương đã ngủ say. Vu Nhai lặp lại hành động rạng sáng hôm qua, lưỡi dao bay qua.
Vu Nhai lặng lẽ ra khỏi phủ lao hướng mục tiêu tiếp theo, lúc này hắn tràn trề tự tin.
- A!
Lại một buổi sáng mới, Ti Ti bước ra khỏi phòng riêng. Mấy năm nay Ti Ti làm nhân viên cửa tiệm lâu dính chút thói quen như khi ra khỏi cửa phòng sẽ duỗi người kheo đường cong xinh đẹp.
Rất nhanh Ti Ti phản ứng lại, không biết U Linh Ma Kiếm đại nhân có ở trong sân không?