Triệu Hoán Thần Binh

Chương 88: Có dám ứng chiến hay không?




- Đi tìm chết đi...

Tiếu Ly giận dữ gầm lên một tiếng, cuối cùng hắn đã thể hiện ra trăm phần trăm lực lượng của mình, không còn tiếp tục khinh địch nữa. Huyền khí phóng ra. Huyền khí Tướng Binh Sư cao đoạn ầm ầm lao về phía Vu Nhai. Vu Nhai vẫn không lui bước, quá lớn một tiếng, trường kích nặng nề ném tới.

- Quét ngang... Loạn tinh!

Ầm ầm ầm.

Chiêu thức của Thất Tinh Thần Kích quả nhiên nghịch thiên. Không ngờ đã chặn được tính công kích của Tiếu Ly trước. Trong lúc bất chợt, Vu Nhai giống như giang cánh bay lên, chân đạp hư không, một kích tiếp một kích không ngừng đánh qua.

Hắn càng lúc càng có cảm giác. Phong Tung Bộ không ngừng dung hợp. Thân thể miễn cưỡng có thể bay lên không trong một thời gian ngắn. Kích thật sự quá dài. Khi tác chiến trên mặt đất sẽ yếu hóa rất nhiều ưu thế. Bởi vậy, hắn quyết định tự bay lên. Không có vật cưỡi, hắn lấy hai chân làm vật cưỡi.

- Cao thủ Cự Môn Doanh, Thủy Tinh ta thuộc tổ Kỳ Binh khiêu chiến với ngươi.

Ngay khi mọi người đang kinh sợ trước khí thế của Vu Nhai và Lữ Nham, tổ Kỳ Binh lại có một người điên xuất hiện.

Thủy Tinh, lạnh như băng, con mắt dưới chiếc mặt nạ yêu lóe lên một ngọn lửa nhiệt tình. Chỉ có điều nàng vẫn rất bình tĩnh. Nàng biết hiện tại mình nên đứng ra.

Điên rồi. Tổ Kỳ Binh hoàn toàn điên rồi. Bất kể thế nào, ngày hôm nay nhất định phải khiến không người nào dám coi thường tổ Kỳ Binh nữa.

Trong lòng Thủy Tinh mơ hồ có chút buồn bực. Lữ Nham chất phác như vậy còn có thể nhìn thấu được thế cục, không ngờ nàng lại nhìn không thấu. Xem ra nàng thật sự bị tên hỗn đản Vu Nhai này làm cho tức giận không nhẹ. Nếu hôm nay hôm nay trong tình cảnh như vậy, sao không thể hiện ra lực lượng hoàn toàn, khiến tổ Kỳ Binh sớm quật khởi.

Nói như vậy, còn có thể khiến Tiếu Ly chiếu cố, không dám trắng trợn xuống tay với Vu Nhai.

Đúng vậy, tuy nhiên mọi người trong tổ Kỳ Binh vẫn không có người nào xem trọng Vu Nhai.

Thôi đi, ngươi xem vết thương trên người hắn, có thể xem trọng hắn được sao?

Chống lại đệ nhất của các doanh, cũng không thể đặt hy vọng vào một mình Thủy Tinh. Có lẽ Lữ Nham sẽ có cơ hội, nhưng phần thắng cũng không lớn lắm. Hắn chỉ là một con cháu không được coi trọng trong Lữ gia mà thôi. Nhưng đối phó với binh doanh thứ ba, thứ tư, vẫn nắm chắc vài phần thành công.

- Tiểu nữ hài đeo mặt nạ, ngươi xác định ngươi muốn khiêu chiến với ta chứ?

Đại hán của Cự Môn Doanh nhếch miệng cười, dường như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.

- Không sai. Ngươi có dám ứng chiến hay không?

- Nếu tiểu nữ hài đeo mặt nạ có hứng thú, vậy Liệt An ta sẽ chơi đùa với nàng!

Đại hán kia nở nụ cười, đột nhiên chỉ về phía Tiễn Linh:

- Đáng tiếc vóc dáng nàng quá nhỏ, không thể nhận được cự vật của ta. Tuy nhiên ngực của nàng cũng không đến nỗi nào!

- Cự Môn Doanh quả nhiên đều từ một khuôn đúc ra. Vô sỉ đến cực điểm!

Sắc mặt Thủy Tinh và Tiễn Linh đều tái xanh. Ngày hôm nay, hắn thốt ra những lời như vậy, dù thế nào các nàng cũng muốn đánh cự vật của người này thành cặn bã.

Sử dụng cách nói của Tiễn Linh, cho dù trứng của hắn có thể lớn bằng trứng gà cũng phải đập vỡ.

- Liệt An, đứng thứ tư trong Cự Môn Doanh. Tiểu nữ hài đeo mặt nạ này rất hấp dẫn sao?

- Đáng thương. Tổ Kỳ Binh thật ra có chút thực lực, nhưng đầu óc lại không tốt, luôn tự cho mình là đúng!

- Chết đáng đời. Bọn họ còn tưởng rằng có thể quật khởi sao? Chỉ làm nền cho chúng ta xem kịch vui mà thôi.

Ba trận chiến đấu đều triển khai. Rất nhanh mọi người lại đột nhiên cảm thấy hình như chuyện không phải như lời bàn tán bên ngoài. Hình như tổ Kỳ Binh có năng lực, không phải là những kẻ mắt mù đánh bậy đánh bạ. Ba trận chiến đấu đều vô cùng đặc sắc. Đặc biệt là tiểu nữ hài đeo mặt nạ này. Kì binh của nàng quá tà dị.

Đột nhiên, mọi người cảm thấy mắt lại có chút không tốt, hận không thể mọc thêm vài con mắt.

- Huyết Lệnh đại ca, đại ca làm gì mà lại lôi kéo ta thế?

Răng Lớn cũng muốn xông tới. Chỉ có điều hắn bị Huyết Lệnh kéo lại.

Trời ạ, thực lực của Răng Lớn so với những người phía trên thật sự không đủ nhìn. Người của tổ Kỳ Binh có thể ra tay cũng chỉ có ba người đó mà thôi.

Huyết Lệnh vốn cho rằng bản thân hắn cũng có thể ra tay. Nhưng trận chiến đấu lần trước đã gây ra đả kích rất lớn cho hắn. Hắn là lão đại ca, tâm tình chôn sâu.

- Chúng ta không nên tới quấy rối. Muốn lên đánh, trước hết phải đạt được Tướng Binh Sư trung đoạn rồi nói sau. Hoặc ngươi tự nhận ngươi có lực chiến đấu khủng khiếp giống như Vu Nhai.

Huyết Lệnh nặng nề nói. Hắn cũng chỉ là Tướng Binh Sư nhị đoạn mà thôi.

- Ách...

Răng Lớn sờ sờ gáy, nhìn Vu Nhai đang chiến đấu một chút, cuối cùng đành ngừng lại.

Gia hỏa này chính là một tên biến thái.

Đúng vậy, hai chân Vu Nhai đạp không khí, dường như dưới chân có vật cưỡi. lực lượng trường kích bị hắn phát huy ra hoàn toàn, điên cuồng đánh về phía Tiếu Ly. Hắn vừa bay trên không trung, lực hết liền chạm đất bay lên, giống như một con thỏ vậy, vô cùng quỷ dị.

- Còn chưa đủ, còn chưa đủ. Chưởng ngự tùy tâm, chưởng ngự tùy tâm!

Trong miệng Vu Nhai không ngừng nhắc đi nhắc lại. Kiếm quang cùng kích quang không ngừng bạo phát. Không ai biết hắn đang lẩm bẩm nói gì.

Tiếu Ly càng lúc càng cảm thấy bực bội. Bước chân của gia hỏa này thật là quỷ dị, khiến hắn không hăng hái chiến đấu nổi.

- Cái gì, Liêu Huy thất bại? Sao có thể như vậy được?

Đúng lúc này, cục diện khác thường đột ngột phát sinh. Trường kích của Lữ Nham đã chỉ ở trước ngực Liêu Huy. Máu từ trong miệng Liêu Huy liền phun ra.

Lữ Nham chỉ có vài vết bẩn, trên mặt có một vết máu mờ nhạt mà thôi. Không cần lau, vết máu này sẽ không lưu lại.

- Kích kỹ vừa rồi của hắn rất quen mắt, hình như ta đã nhìn thấy ở đâu rồi!

- Có phần tương tự như kích kỹ trung đẳng của Lữ gia, nhưng lại có chút khác biệt. Hình như lợi hại hơn!

- Chẳng lẽ là người của Lữ gia sao?

Trong tiểu đoàn Tinh Binh có không ít người yêu thích võ kỹ. Thoáng cái đã có người đoán được lai lịch chiêu thức Lữ Nham sử dụng. Chỉ có điều biến hóa trong đó là do Lữ Nham mới ngộ ra trong mấy ngày qua. Hắn ngộ ra được trong thái cực quyền do Vu Nhai sử dụng ra.

- Mau, mau nhìn kìa. Liệt An cũng sắp thua. Tiểu nữ hài đeo mặt nạ này thật đáng sợ!

Một, hai, ba...

Từng trận thế kiểu mạng nhện xếp thành một hàng.

Ầm ầm ầm.

Một trận thế lại theo sát một trận thế khác. Liệt An đã hoàn toàn bị khóa cứng, chỉ có thể làm bia ngắm. Cho dù hắn có cố phá đi nữa, cũng không chịu nổi.

Ba mươi sáu, ba mươi bảy...

- Phụt...

Trong miệng Thủy Tinh rịn ra vết máu tươi. Ba mươi sáu trận thế đã là cực hạn của nàng. Nhưng đối thủ của nàng còn chưa ngã xuống. Nếu như hắn không ngã xuống, vậy người ngã xuống sẽ chính là mình. Không hề giữ lại. Trận thế thứ ba mươi tám, thứ ba mươi chín...

Cuối cùng, Thủy Tinh cười. Đôi môi hồng dưới chiếc mặt nạ cong lên với quỹ tích hiếm thấy. Toàn thân nàng càng thêm yêu dị.