Tô Lôi thầm nghĩ:
- Đúng rồi, sao Vu Nhai khác xa với người trong phòng sư phụ như vậy? Vu Nhai có ý gì? Cái gì mà sư phụ không từ thủ đoạn? Đã khi nào sư phụ không từ thủ đoạn? Người này chẳng những là ác ma còn không phải nam nhân, dám làm không dám nhận.
- Mặc kệ thế nào, về thông báo cho sư phụ biết đã.
Tô Lôi nhìn các sư tỷ một lúc sau đó cưỡi ma thú bay hướng Hoàng thành.
Tiễn Linh ngơ ngác nói:
- Vu Nhai, chuyện này . . .
- Đi, tìm chỗ yên lặng rồi ta sẽ giải thích với các ngươi.
Vu Nhai phất tay, tiếp tục bảo:
- Cự Xỉ, khiêng bọn họ đi đi. Đừng thương hương tiếc ngọc, tuy rằng bọn họ cũng là nữ nhân đáng thương, nhưng người đáng thương tất nhiên có chỗ đáng hận.
- Vô sỉ, ác đồ, sư phụ của ta sẽ không tha cho các ngươi!
Vu Nhai âm hiểm nói:
- Ta không vô sỉ với các người thì nàng sẽ tha cho ta sao?
Đang lúc Vu Nhai định mang mấy nữ nhân đi thì bên cạnh vang thanh âm ôn hòa:
- Vu Nhai đúng không? Sự việc chưa đến tình trạng kia, ta thấy hay là thả mấy vị ma pháp sư này đi, có lẽ còn đường cứu vãn, nếu không sợ là không ai bao che được cho ngươi.
Nam nhân mặc trang phục cực kỳ hoa lệ, tay cầm cây quạt ưu nhã, là thế tử Mông thân vương, Hoàng Phủ Cung.
Vu Nhai không thèm nhìn Hoàng Phủ Cung, hét to:
- Cút!
Người xung quanh Hoàng Phủ Cung đều bị quát lùi. Tuy thực lực của Hoàng Phủ Cung cũng đến địa binh sư nhưng gã ở trong đế đô, trước giờ chưa từng chịu tương khí đáng sợ như vậy. Hoàng Phủ Cung thụt lùi mấy bước.
Vu Nhai lạnh lùng lướt qua người Hoàng Phủ Cung. Thế tử của thân vương thì sao? Hôm nay Vu Nhai muốn gây lớn chuyện.
Thuộc hạ của Hoàng Phủ Cung định đuổi theo Vu Nhai nhưng bị gã cản lại, khó hiểu hỏi:
- Thế tử?
Hoàng Phủ Cung lạnh lùng nói:
- Tốt, rất tốt. Trước giờ không ai dám nói kiểu đó với ta, thật muốn nhìn xem hắn dựa vào cái gì vênh váo trong đế đô. Chỉ bằng vào kim bào Độc Cô gia sao?
Hoàng Phủ Cung lần nữa chịu nhục nhưng không quá tức giận, vì rất nhanh sẽ có màn kịch hay ho khác mở ra. Khiêu khích ma pháp sư cường đại nhất, thật không biết Vu Nhai ngốc nghếch hay quá tự phụ.
Sau khi Hoàng Phủ Cung trở về có điuè tra Vu Nhai nên biết hắn được kim bào.
- Vu Nhai, chúng ta đi đâu?
Tiễn Linh không biết nên làm sao. Vu Nhai quá to gan chọc vào ma pháp sư cường đại nhất lại gây sự với thế tử của Mông thân vương. Bây giờ tạm gác chuyện thế tử Mông thân vương một bên, nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt đã.
Vu Nhai thốt bốn chữ:
- Đi, đi Lâm Trúc trà lâu.
Không thể đi Huyền Thần điện, nếu không sẽ mất mấy nữ con tin. Vu Nhai ở trong đế đô lạ nước lạ cái, hắn có thể đi đâu? Vu Nhai chỉ mới đến đế đô một ngày.
Cuối cùng Vu Nhai nghĩ ra một chốn tuyệt vời.
Lâm Trúc trà lâu, tức là chỗ của Trầm Lâm Trúc. Lúc trước Trầm Lâm Trúc khoe khoang Lâm Trúc trà lâu tuyệt vời, oách như thế nào, muốn mời Vu Nhai đến chơi một lúc, khi đó thân phận Độc Cô Nhai chưa bị lộ. Bây giờ Vu Nhai vừa lúc mượn Lâm Trúc trà lâu làm căn cứ.
- Khách quan, mấy vị . . . A a. . . . . . Đây là?
- Ta là huynh đệ của thiếu gia hoặc đông gia của các ngươi, cho mượn trà lâu dùng một chút. Ngươi có thể thông báo với hắn, bảo là Vu Nhai huynh đệ biệt hiệu Độc Cô Nhai đến mượn trà lâu của hắn, nếu có hứng thú cứ lại đây chơi. Chỗ ta có mấy mỹ nữ đang chờ hắn.
Đám người Vu Nhai, Huyết Lệnh, Tiễn Linh đến Lâm Trúc trà lâu, bộ dáng hung hãn vào cửa. Một nam nhân cao to thô lỗ khiêng mấy nữ nhân, các nàng bị trói chung một chỗ. Cảnh tượng này không làm người rung động mới lạ.
Nam nữ đều đằng đằng sát khí, không biết là đến đá quán hay làm gì. Có lẽ mấy năm nay Trầm thiếu gia đắc tội nhiều người, không chừng mấy nữ nhân này là người của Trầm thiếu gia.
Thị giả nói nhanh:
- Vâng vâng, ta đi ngay bây giờ . . .
Thị giả thông báo cho chưởng quầy, tiếp theo chưởng quầy sai người xuất phát ngay.
Bốn người Vu Nhai đương nhiên là đằng đằng sát khí. Trên đường đi Vu Nhai kể lại sự việc cho nhóm Huyết Lệnh, Tiễn Linh nghe. Bọn họ không ngờ đường đường là ma pháp sư cường đại nhất lại làm chuyện hèn hạ như thế.
Đặc biệt là Tiễn Linh, nàng nghĩ mà sợ. Nếu bị mang về có lẽ Tiễn Linh không được gặp Thủy Tinh mà còn bị tảy não, không chừng . . .
Cho nên dù là Huyết Lệnh bình tĩnh hay Tiễn Linh không hiểu ra sao đều không chỉ trích Vu Nhai xúc động. Trừ cách này có thể cứu Thủy Tinh ra không còn cách nào nữa. Sư phụ? Học tập ma pháp với ma pháp sư cường đại nhất? Không thể nào, dù vị ma pháp sư này lợi hại đến mấy Thủy Tinh cũng không thể ở lại, nếu không sẽ có ngày giỏi ma pháp sư nhưng bị biến thái.
Trước khi Vu Nhai rời khỏi Hoàng thành không muốn dùng cách này đối đầu với ma pháp sư cường đại nhất, hắn chỉ muốn xác nhận xem xử nữ già vạn năm có bất chấp thủ đoạn không? Nếu ma pháp sư cường đại nhất chỉ chặn cơ hội không cho Vu Nhai, Thủy Tinh gặp mặt thì hắn có thể nhịn, từ từ tính tiếp. Dù sao Vu Nhai và Thủy Tinh biết sự thật, biết sư phụ của nàng dùng ảo thuật lừa nàng.
Nhưng ma pháp sư cường đại nhất đúng như tin đồn, chẳng những muốn bắt Tiễn Linh còn muốn tiêu diệt Vu Nhai chấm dứt tai họa ngầm, bắt hai trong ba người Huyết Lệnh. Hỏi sao Vu Nhai nhịn được nữa? Vu Nhai không nhịn, hắn đánh cược ma pháp sư cường đại nhất chú trọng đệ tử của mình. Tất nhiên Vu Nhai cũng muốn liều thứ khác, hắn không phải bị xúc động mất lý trí.
Lâm Trúc trà lâu không còn ai, khu phong thứu mạnh mẽ giáng xuống, nhóm Vu Nhai trói người ngay đường cái trước Huyền Thần điện, chuyện này đã đồn rùm beng. Khi đó có khá nhiều người đứng xem, nghe đoạn đối thoại. Có người nhiều chuyện đào ra khá nhiều tình báo rồi tuyên truyền, một nam nhân vì bên nữ nhân mình yêu mà đối đầu với ma pháp sư cường đại nhất.
Quá giật mình, tin đồn kiểu này đến đâu cũng truyền rất nhanh, dù rằng đế đô to lớn.
- Tuy kết quả đã sớm quyết định nhưng ta rất khâm phục nam nhân này.
- Ha ha ha ha ha ha! Lúc trước ta nói rồi, sở thích biến thái của ma pháp sư cường đại nhất sớm muộn gì sẽ có ngày bị bắn ngược. Thấy chưa, đến rồi.
- Nam nhân này thật đẹp trai, si tình . . .
Bất giác xung quanh Lâm Trúc trà lâu chật ních người bàn tán về chuyện này. Trời đã vào đêm nhưng càng ngày càng đông người tụ lại. Nhiều binh sĩ chạy đến nhưng không ra tay với Vu Nhai. Nếu là chuyện của ma pháp sư cường đại nhất thì giao cho nàng giải quyết, binh sĩ chỉ làm bộ dạng thuận tiện giữ trật tự. Hơn nữa nam nhân chiến đấu vì tình cảm này có thân phận bối cảnh, khi Thất hoàng tử nhận được tin có ra lệnh binh sĩ không được tham gia vào chuyện này.
Hơn nữa người ta là huynh đệ của Trầm Lâm Trúc.
Trầm Lâm Trúc thầm khóc thét trong lòng:
- Huynh đệ gì? Ta chỉ lỡ miệng.
Lúc này Trầm Lâm Trúc đã vào Lâm Trúc trà lâu.