Triệu Hoán Thần Binh

Chương 642: Sư muội




- Đây là cái chìa khóa viễn cổ khổng lồ, tiếc rằng không biết mở kho báu nào, đây là . . .

Thất hoàng tử lần lượt lấy ra vài thứ, một số là tài liệu, có loại báu vật rách nát, tất cả đều chưa biết.

- Thứ cuối cùng là khí kiện phù văn, phù văn trên khí kiện cực kỳ cổ xưa. Ta tin tưởng trừ Liễu đại sư và đệ tử của người ra không ai có thể phá giải. Ta đưa nó ra cho mọi người ngắm, chờ chút nữa đệ tử của Liễu đại sư đến có thể giải thích cho mọi người.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Liễu đại sư? Sao nghe quen quen.

Mặt Vu Nhai dần đỏ tía, hắn phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh, bao gồm Trầm Lâm Trúc sáng rực nhìn hắn.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Cha nó, không lẽ mấy tên kia bởi vì phù văn nên mới nhiệt tình như vậy?

Trầm Lâm Trúc chớp mắt nhìn Vu Nhai:

- A ha, Độc Cô Nhai huynh đệ, thì ra tối nay sư tỷ nhà ngươi cũng đến. Ta đã nghi rồi, nàng có quan hệ rất tốt với Tam công chúa sao có thể vắng mặt? Phải rồi Độc Cô Nhai huynh đệ, có một chuyện muốn nhờ ngươi. Sư tỷ nhà ngươi là tình nhân trong mộng của ta, nghĩ tình ta quan tâm ngươi như vậy, lát nữa ngươi có thể nói tốt mấy câu cho ta không?

Vu Nhai rất muốn đè đầu Trầm Lâm Trúc ra đánh, nhưng điều quan trọng bây giờ là hắn phải tìm cách chuồn đi ngay.

- Ta mới đến đã cảm giác được hơi thở phù văn, mọi người đang chờ ta sao? Tam công chúa tỷ tỷ, ta đến chậm.

Đã quá muộn, mặt Vu Nhai cứng ngắc nhìn thiếu nữ từ cửa Ngự Hương viên tới gần. Thiếu nữ mặc trang phục hoa quý màu cam và đỏ, nơ nụ cười làm người không thể bỏ qua. Nụ cười có một chút cao quý nhưng không khiến người ghét, cũng không dễ ở chung. Thiếu nữ đi đường hoạt bát, hơi điêu ngoa.

- Liễu muội muội, sao bây giờ mới đến? Chờ ngươi đã lâu.

Tam công chúa cười bước tới. Vu Nhai thế mới chú ý thấy nhân vật vô cùng cao quý trong truyền thuyết cũng rất đẹp, Tam công chúa khí chất vô cùng cao quý. Vu Nhai không quan tâm bọn họ có khí chất gì, tốt nhất là mùi hôi nồng nặc khiến toàn trường rối loạn càng tốt.

- À, lúc trước có hai cây gậy sắt muốn bái phỏng sư phụ của ta, tiếc rằng sư phụ bị Kiều gia gia kéo đi uống rượu nên ta đành mang bọn họ tìm hai lão già chết tiệt.

Liễu Mị Nhi bĩu môi nói:

- Tam công chúa tỷ tỷ nếu muốn trách thì hãy trách hai cây gậy sắt đó đi.

Mọi người mờ mịt nghe Liễu Mị Nhi nói. Cái gì là cây gậy sắt? Còn hai cây?

Liễu Mị Nhi chỉ vào hai người sau lưng mình, lên tiếng:

- Đó, đây chính là hai cây gậy sắt.

Mọi người thế mới chú ý thấy có hai người đi theo sau Liễu Mị Nhi, mặt mũi giống y đúc, chắc là huynh đệ song sinh. Bộ dạng thì . . . Khóe môi đám người co giật, quá vạm vỡ. Làn da màu đồng, cơ bắp rắn chắc, đúng như Liễu Mị Nhi nói, giống hai cây gậy sắt.

Hai người cười gượng, bọn họ đường đường là đoàn tạo sư thiên tài của Thần Tượng hành tỉnh nhưng tại đây bị người gọi là hai cây gậy sắt. Buồn bực nhất là từ khi hai người vào dạ hội đến bây giờ mọi người không nhìn bọn họ cái nào, dù vóc dáng cả hai cao to uy mãnh là thế.

hai cây gậy sắt thầm an ủi mình:

- Ừm! Chắc là Liễu muội muội quá đẹp nên ta mới bị lơ.

Hai người nhìn Liễu Mị Nhi bằng ánh mắt Vu Nhai rất quen thuộc, tức là ánh mắt xấu xa. Xem ra hai cây gậy sắt bị vẻ đẹp của Liễu Mị Nhi làm điên đảo.

Liễu Mị Nhi đúng là rất đẹp, nhìn Trầm Lâm Trúc công tử chảy nước miếng là biết.

Nhưng rồi Trầm Lâm Trúc vẻ mặt cực kỳ khó chịu bĩu môi nói:

- Hai cục đá này là thứ gì mà dám dùng ánh mắt xấu xa đó nhìn Mị Nhi của ta? Mị Nhi còn chuyên môn dẫn bọn họ đi gặp Liễu đại sư, chắc ở chung một thời gian dài. Chết tiệt, lão tư còn chưa có cơ hội nói vài câu với Mị nhi nhà ta.

Trầm Lâm Trúc nói rồi định xông lên nhưng bị đám người Hách Tùng kéo lại.

- Đại ca, ngươi đã quên bài học lần trước sao? Ngươi bị Liễu Mị Nhi khắc phù văn nhốt ba ngày ba đêm!

Khóe môi Trầm Lâm Trúc co giật, cắn răng nói:

- Không sao, hôm nay lão đại của các ngươi có tuyệt chiêu.

Xem bộ dạng Trầm Lâm Trúc có lẽ kinh nghiệm lần trước rất thế thảm.

Trầm Lâm Trúc nói rồi ánh mắt kỳ lạ nhìn Vu Nhai.

Vu Nhai đang lặng lẽ thụt lùi, thấy ánh mắt của Trầm Lâm Trúc thì tim hắn rớt cái bị ch.

- Chào Mị Nhi muội muội, Mị Nhi muội muội. Nơi này, nơi này . . .

Trầm Lâm Trúc gan to bằng trời, không đợi thất hoàng tử, tam công chúa và 'hai cây gậy sắt' chào nhau đã la lớn. Mợ nó, ta không muốn cho hai cục đá các ngươi lộ mặt, muốn các ngươi tiếp tục bị phớt lờ. Trầm Lâm Trúc cắn rang thầm nhủ.

- Là cây gậy trúc nhà ngươi sao? Hừ, ai cho ngươi kêu Mị Nhi muội muội? Ngươi ngứa da sao?

Liễu Mị Nhi trừng Trầm Lâm Trúc, cũng không giới thiệu 'hai cây gậy sắt', nàng nhe răng cọp với gã.

Lúc Liễu Mị Nhi mới vào còn đỡ, bây giờ lộ rõ bản chất tiểu ma nữ. Vu Nhai đoán sai, thiếu nữ này không chỉ có chút điêu ngao.

- Xin lỗi Liễu muội muội, tại ta kích động quá.

- Đồ chai mặt, cút sang bên đi.

Trầm Lâm Trúc vừa đi vừa nói:

- Liễu muội muội, lần này ta thật sự có chuyện muốn tìm nàng. Mới rồi ta chỉ đường cho sư đệ mới được sư phụ Liễu muội muội nhận, giờ ta mang hắn đến đây nên mới muốn nói một tiếng cùng nàng.

Trầm Lâm Trúc nhìn hướng Vu Nhai, nói:

- Ta nói này Độc Cô Nhai huynh đệ, thấy sư tỷ nhà ngươi sao còn không ra chào? Chẳng lẽ với sư tỷ mà ngươi còn sợ người lạ?

Vu Nhai đang chui xuống gầm bàn định tìm cách bò ra ngoài, tiếc rằng Trầm Lâm Trúc vào đề tài quá nhanh.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Cha nó, ngươi kêu 'sư đệ' ta đây nhanh như vậy làm chi? Ngươi nên nói chuyện với Mị Nhi muội muội thêm vài câu mới đúng, có biết tán gái không?

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Mọi ánh mắt nhìn hướng Vu Nhai, bao gồm Thất hoàng tử, Tam công chúa, Liễu Mị Nhi, hai cây gậy sắt.

Trong dạ hội người nào biết phù văn là cái gì đều cực kỳ sửng sốt. Phù văn sư rất hiếm hoi, trong Hoàng thành đế đô chỉ có vài người, yêu cầu người tu luyện cực kỳ nghiêm khắc. Liễu đại sư lại thu một đồ đệ mới?

Nhiều người thầm tính kế, với phù văn sư thì nên nịnh bợ, phải tâng bốc mới được.

Cũng có một số tuy ngẫu nhiên nghe về phù văn nhưng không rành, chỉ biết phù văn hiếm hoi, quý giá. Dù sao đều là đại quý tộc trong đế đô, Liễu Mị Nhi hơi nổi tiếng, không như chỗ khác không biết phù văn là cái gì.

Vu Nhai biết không tránh khỏi, cười bước ra nói:

- A ha, Liễu sư tỷ, lần đầu gặp mặt, vô cùng vinh hạnh.

Liễu Mị Nhi nhìn Vu Nhai chằm chằm. Da mặt Vu Nhai dày như cái mo, bình tĩnh thản nhiên mặc Liễu Mị Nhi nhìn, trong lòng hắn xoay chuyển nhiều kế hoạch. Đám người Trầm Lâm Trúc chớp chớp mắt, sao khí chất của Độc Cô Nhai huynh đệ bỗng thay đổi hẳn?