Triệu Hoán Thần Binh

Chương 617: So quân công với lão tử?




Lam Phách kỵ sĩ gật gù:

- Không sai, những thứ này thuộc về cao thủ phân điện Quang Minh thần điện.

Bởi vì lúc đó Ngọc Nữ tộc căm hận Quang Minh thần điện nên toàn tiêu diệt người Quang Minh thần điện.

- Nhưng bên trong không có đẳng cấp phân điện chủ như ngươi nói, chỉ có mấy chiếc này chưa đủ để các ngươi vượt qua Thuẫn Lĩnh, còn kém rất xa. Còn Liêm Châu hành tỉnh thì rất xin lỗi, các ngươi không còn cơ hội xếp ngang hàng.

Mặt kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh tái xanh, người lúc trước bắt chuyện với Vu Nhai tức giận người run run.

- Vu Nhai . . .

Vu Nhai ngắt lời:

- Nếu chỉ là mấy thứ này thì ta sẽ không đứng ra làm người xấu.

- Hoàng Phủ đại tướng quân, lúc trước ta mang mấy tù binh đến, trong đó có một vị chính là phân điện chủ, không biết có tính tù binh vào không?

Độc Cô Anh kêu lên:

- Đúng rồi, còn mấy tù binh!

Lúc đó quá rối ren, vừa phải giải vây Kiếm Sơn hùng quan vừa phải xuất chinh, mọi người tập trung vào quang minh thánh nữ, còn ai chú ý đến mấy tù binh?

- Tù binh? Tù binh gì?

Nhìn xem, Hoàng Phủ đại tướng quân đã quên mất.

- Thi là mấy tù binh đi theo quang minh thánh nữ.

Vẻ mặt Hạng Phi giáo quan từ lạnh băng chuyển sang cười âm hiểm. Yến đại nhân cười khẽ, hai người kêu một nhóm đi cổng lớn hùng quan kéo mấy tù binh đến, tốc độ nhanh làm người ta câm nín. Thì ra Hạng Phi giáo quan, Yến đại nhân cũng là chuyên gia diễn kịch, bọn họ sớm chuẩn bị sẵn tù binh.

Không phải Hạng Phi giáo quan, Yến đại nhân biết trước sự việc không suôn sẻ, chỉ chuẩn bị để phòng ngừa.

Hạng Phi giáo quan, Yến đại nhân biết kế hoạch thần binh là chú trọng mức độ giết địch, nhưng nếu gặp người thân quen thì không cần rập khuôn theo quy định. Nếu Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị xếp hạng nhất thì Hạng Phi giáo quan, Yến đại nhân sẽ không sử dụng. Tiếc rằng hai người ở trong Huyền Thần điện không được thích, xác suất trọng tài ghét bọn họ rất cao. Cho nên Hạng Phi giáo quan, Yến đại nhân phòng ngừa trước là hơn.

Lúc ấy không ai chú ý đến mấy tù binh nhưng Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan thì có. Chính Yến đại nhân sắp xếp bắt tù binh lại, bây giờ vừa lúc sử dụng. Đương nhiên tù binh cũng tính, nếu ngươi nói không tính thì cho Vu Nhai giết ngay tại chỗ là xong.

- Cái này . . .

Lam Phách kỵ sĩ nhìn tù binh trước mắt, câm nín. Lam Phách kỵ sĩ cảm giác đúng là tình báo của gã cũ sắp xuống lỗ. Rõ ràng tình báo nói quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na chỉ mang hai trăm thánh quang ma kỵ đoàn, còn có Kỵ đội thứ ba Lôi Áo Phu đại soái phái đi. Tại sao đột nhiên ra nhiều người như vậy?

Lam Phách kỵ sĩ không dùng nhiều lực lượng điều tra, nếu không sự kiện Tử Thần lớn như vậy không lý nào gã không biết. Lam Phách kỵ sĩ cảm thấy Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị bị nhiều người vây công mà còn sống sót được đã là kỳ tích, không cần điều tra quá nhiều. Nếu thêm mấy kẻ địch thì Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị chết chắc.

Cho nên Lam Phách kỵ sĩ không biết quang minh thánh nữ từng quay về Phiêu Tuyết hành tỉnh, gã làm sao ngờ khi quang minh thánh nữ trở về có cao thủ nịnh hót cùng nàng quay lại Lư Tiễu tiểu sơn mạch, sau đó bị đám người Vu Nhai kỳ tích giải quyết?

Dù là bây giờ Lam Phách kỵ sĩ cũng không tin tưởng, nói:

- Yến Huy, chắc không phải các ngươi ra tay giúp đỡ đi?

Yến đại nhân mở miệng nói:

- Lam Phách kỵ sĩ, xin đừng ngậm máu phun người, không phải mỗi người già sắp xuống lỗ có thể vu không an cho người ta.

Con người Yến đại nhân cứng nhắc nhưng một khi phun lời ác độc thì sức sát thương mạnh hơn Vu Nhai.

- Khi Vu Nhai giải vây Kiếm Sơn hùng quan rất nhiều người chứng kiến, nếu không tin ngươi cứ đi trong thành tìm mấy dân chúng hỏi thử.

Lam Phách kỵ sĩ câm nín, gã hiểu rõ con người Yến Huy, nếu Yến đại nhân đã nói như vậy thì chắc chắn không có vấn đề. Ngươi nhìn những tù binh xem, hoặc cười khổ hoặc căm hận nhìn đám người Vu Nhai chằm chằm.

Lam Phách kỵ sĩ cứng cổ trực tiếp tuyên bố kết quả:

- Nhưng dù tính thêm mấy người này thì Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị vẫn thua Thuẫn Lĩnh một bậc!

Đám kỵ sĩ chính thức Yến đại nhân thật sự tức giận, bọn họ không cầu đệ nhất nhưng phải bắt được hạng hai, ít nhất đưa mười lăm người đi chủ điện Huyền Thần điện trong đế đô.

- A, kém một bậc? Vậy thêm cái này thì sao?

Vu Nhai bỗng đi tới trước mặt đám người Yến đại nhân, vung tay lên ném một huy chương to của Quang Minh phân điện xuống đất. Thứ này treo trên Quang Minh phân điện vị trí bắt mắt nhất, kích cỡ không nhỏ.

- Đây là cái gì?

Trong phút chốc mọi người không phản ứng lại, chỉ có mấy tù binh là ánh mắt càng căm hận.

Vu Nhai vô cùng bình tĩnh nói:

- A! Llúc ấy ta bị đám người quang minh thánh nữ truy đuổi, hết cách đành trốn vào Phiêu Tuyết hành tỉnh Ma Pháp đế quốc rồi đến một nơi tên là Khương Băng thành. Ta tùy tay giết mấy chục người trong Quang Minh phân điện, tháo huy chương xuống làm kỷ niệm. Vốn định về nhà cất chứa, ai ngờ có lúc dùng nó.

Mọi người đều biến sắc mặt, nghe Vu Nhai noi xong hầu như nhận ra huy chương này.

- Không thể nào!

Vu Nhai nghiêng đầu nhìn hướng mấy tù binh:

- Này mấy tên kia, làm chứng giùm ta đi. Lời ta nói có thật không?

Một người là Quang Minh phân điện chủ không kiềm được kêu lên:

- Họ Vu, ngươi không chết tử tế được! Sau khi ngươi chết sẽ nhận mọi hành hạ!

Bội La Tây Tư Mạc cười khổ nói:

- Hắn nói là thật, trong người truy sát hắn có ta.

Bội La Tây Tư Mạc nhân viên thần chức biểu hiện đúng là 'giấu đầu lòi đuôi', nhưng người Pháp Thần Điện rất thiên chấp, gã thông cảm, rất khâm phục Vu Nhai. Không phải kẻ địch khâm phục lẫn nhau mà là phục kẻ thù bị chèn ép trong sân nhà, Bội La Tây Tư Mạc gai mắt nên lên tiếng.

Mặt người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh xanh mét. Liêm Châu hành tỉnh hết tức giận. Không cùng đẳng cấp thì tức giận gì nổi?

Lam Phách kỵ sĩ tức giận người run rẩy nhưng còn cách nào? Người ta ném chứng cứ ngay trước mặt, xung quanh không chỉ có người của Lam Phách kỵ sĩ, còn Hoàng Phủ đại tướng quân đứng đây. Lam Phách kỵ sĩ không tiện thiên vị rõ ra mặt.

Vu Nhai tuyệt đối không dám nói bậy bạ, vì rất dễ điều tra ra. Mấy chục người Quang Minh thần điện bị làm thịt, đây là sự kiện lớn trong Ma Pháp đế quốc. Nếu không phải vì chiến tranh chuyện này đã sớm đồn rầm rộ.

Lam Phách kỵ sĩ ủ rũ nói:

- Đúng là ta làm không đủ, Bắc Đẩu hành tỉnh nên xếp thứ hai.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị hưng phấn kêu to, tuy vẫn không công bằng nhưng đè đầu Thuẫn Lĩnh hành tỉnh đủ khiến bọn họ sướng rơn.

Vu Nhai mở miệng nói:

- Chậm đã, ta còn mấy khối huy chương tương tự.

Không gian tĩnh lặng. Vu Nhai ấy từng miếng huy chương Quang Minh phân điện ra khỏi không gian giới chỉ, tổng cộng bảy miếng.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn đống huy chương chồng chất trước mặt.

Lam Phách kỵ sĩ chết lặng hỏi:

- Chẳng lẽ mấy thứ này là sau khi ngươi giết người trong Quang Minh phân điện đã lấy làm kỷ niệm?