Triệu Hoán Thần Binh

Chương 507: Tên! tên! tên!




Các săn ma nhân cuồng rống, vừa ghen tỵ vừa hâm mộ những người lúc trước không chạy ra, giờ bọn họ đang vác bao lặn lẽ chuồn ra ngoài trấn.

Các săn ma nhân tham lam thầm mắng mình:

- Đúng là bị quỷ mê hoặc.

Nhưng Độc Cô thiếu gia có bị gì không?

Các săn ma nhân vội quay đầu lại, hút ngụm khí lạnh. Trên vai Độc Cô Cửu Dương cắm một ánhnh cây nhọn, máu chảy ròng ròng. Khóe môi mọi người co giật, may mắn bắn trúng vai nếu không Độc Cô thiếu gia chết chắc.

Còn nhánh cây chết tiệt này, người trong bóng tối là ai?

Dù là ai thì các săn ma nhân cố gắng bảo vệ Độc Cô Cửu Dương, chặn hết góc chết, không thể đẻ chuyện đó lại xảy ra. Khi các săn ma nhân cho rằng cực kỳ an toàn thì lại vang tiếng xé gió.

- A!

Vẫn là giọng của Độc Cô thiếu gia. Các săn ma nhân nhìn qua, hút ngụm khí lạnh. Bọn họ không phong kín tất cả góc chết, vẫn là nhánh cây bay tới, lần này dâm trúng bàn tay Độc Cô Cửu Dương.

Tiễn thủ khủng bố gì vậy? Chẳng lẽ là người của siêu đại gia tộc nào đó trong Tiễn Vực hành tỉnh?

Vù vù vù vù vù!

Mũi tên thứ ba, a không, là nhánh cây thứ ba xuất hiện. Khi các săn ma nhân rối rắm thì nhánh cây bay vào trán Độc Cô Cửu Dương, mới vì cả đám do dự nên góc chết bị chặn xuất hiện lỗ hổng, Vu Nhai bắt được cơ hội.

Bùm!

Lúc này một ảo ảnh xuất hiện trước mặt Độc Cô Cửu Dương đụng nát ánhnh cây trí mạng. Một bóng đen, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế cường đại khiến người nghẹt thở.

Độc Cô Cửu Dương vốn sợ gần chết, khi trông thấy người xuất hiện trước mặt mình thì đổi sang gương mặt vặn vẹo.

Độc Cô Cửu Dương rống to:

- Độc Cô Đoạn Nghịch, ngươi làm cái quỷ gì? Kêu ngươi đi giết giáo quan Huyền Thần điện mà mất thời gian lâu như vậy? Ngươi có biết là ta suýt chết không?

Người đến cứu mạng Độc Cô Cửu Dương nhưng gã không biết cảm ơn mà lo trút giận.

Người trước mắt cỡ tuổi trung niên, cao hơn Độc Cô Cửu Dương một bối phận nhưng gã không thèm khách sáo, gọi thẳng tên người đó. Người này là trung tâm đời trước, hàng chữ chiến, nhưng lúc này Độc Cô Cửu Dương không hèm gọi là thúc thúc.

Độc Cô Đoạn Nghịch mặt không biểu tình. Vu Nhai xuyên qua huyền linh chi nhãn trông thấy mắt Độc Cô Đoạn Nghịch lóe tia khó chịu với Độc Cô Cửu Dương.

- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt người truy sát ta ra đây, ta muốn lăng trì hành hình hắn!

- Ta đang tìm người.

- Tìm người? Đừng đùa, người kia chỉ là đỉnh hoàng binh sư, U Linh kiếm các nhà ngươi . . .

Độc Cô Đoạn Nghịch quát to:

- Cửu Dương thiếu gia, có vài lời không thể nói!

Người ngoài không được phép biết về U Linh kiếm các, Độc Cô Cửu Dương quang minh chính đại nói ra, xung quanh đứng đầy người.

- Có gì không thể nói? Ta vốn không định để những người này sống.

- Cái gì? Độc Cô thiếu gia, ngươi . . .

Độc Cô Cửu Dương lạnh lùng hỏi:

- Như thế nào? Nếu các ngươi đã thấy ta chật vật như vậy còn mơ sống tiếp sao?

Các săn ma nhân biến sắc mặt, xui xẻo gặp người Độc Cô gia ngang như cua. Các săn ma nhân nhìn nhau, không khí khác lạ tràn ngập. Lúc trước đã nói săn ma nhân quanh năm đi giữa sống và chết.

Độc Cô Đoạn Nghịch lên tiếng:

- Các ngươi đi đi, Độc Cô Đoạn Nghịch ta thề nhân danh kiếm tuyệt đối sẽ không truy cứu các ngươi.

Nói thật là Độc Cô Đoạn Nghịch rất muốn ngó Độc Cô Cửu Dương bằng cặp mắt nhìn đồ ngu. Ngươi nói mấy lời này là muốn tất cả người trong trấn nhỏ xông lên liều mạng sao? Thật sự cho rằng dòng họ Độc Cô có thể hù sợ tất cả?

Nếu tập kết quân đội Độc Cô gia còn dễ nói, nhưng bây giờ chỉ có hai người.

- Độc Cô Đoạn Nghịch . . .

Độc Cô Đoạn Nghịch gầm lên:

- Câm miệng! Là phụ thân của ngươi pháita tới bảo vệ ngươi, không phải thuộc hạ của ngươi!

Độc Cô Đoạn Nghịch là một thành viên U Linh kiếm các vốn không cần nể mặt tiểu bối nào trong Độc Cô gia, nếu không phải gã nể mặt Độc Cô Chiến Phong thì đã sớm nổi khùng lên.

- Ngươi . . .!

Mặt Độc Cô Cửu Dương đỏ rực, nhánh cây đâm thủng vai và bàn tay bị gã rút ra, nhưng khó ngừng máu. Độc Cô Cửu Dương tức giận càng làm máu chảy ào ào.

Độc Cô Cửu Dương nói:

- Độc Cô Đoạn Nghịch, ngươi giỏi, rất giỏi, khi trở về ta nhất định sẽ nói cho mẫu thân biết, để xem khi đó ngươi còn dám kiêu ngạo không? Bây giờ giết kẻ truy sát ta đi!

Cơ mặt Độc Cô Đoạn Nghịch co giật nhưng cuối cùng không nói gì, lạnh lùng tìm người trong bóng tối. Săn ma nhân khác chạy nhanh hơn cả chuột, mấy giây sau trong trấn nhỏ không một bóng người.

Gió lạnh thổi qua, như là trấn chết.

Độc Cô Đoạn Nghịch nhỏ giọng nói:

- Là chỗ đó.

Độc Cô Đoạn Nghịch biến mất, khi gã lại xuất hiện đã ở trong rừng cây bên ngoài trấn nhỏ, tuyết bao phủ nhưng vẫn hé lộ ra sắc lá xanh biếc. Độc Cô Cửu Dương cười nhạt, tuy gã rất bất mãn Độc Cô Đoạn Nghịch nhưng biêtz Độc Cô Đoạn Nghịch lợi hại, người áo đen chết chắc.

- Cái gì?

Khi Độc Cô Cửu Dương đang đắc ý thì Độc Cô Đoạn Nghịch giật mình kêu lên:

- Cửu Dương thiếu gia cẩn thận!

Độc Cô Đoạn Nghịch nói xong từ rừng cây quay ngược trở về, nhưng đã quá muộn. Máu mùi tên ánh sáng từ hướng khác bắn ra, bay đan xen bắn vào trán, cổ họng, trái tim, phần thân dưới, hai đầu gối của Độc Cô Cửu Dương.

Độc Cô Đoạn Nghịch hét to:

- U Linh Bất Đoạn!

Độc Cô Đoạn Nghịch không còn sự bình tĩnh, rút kiếm ra. Không gian vặn vẹo chấn gãy sáu mũi tên ánh sáng.

Vu Nhai nắm bắt thời cơ bắn tên rất giỏi, đã tính toán Độc Cô Đoạn Nghịch không kịp quay về cứu viện. May mắn ba mũi tên bên trên bị chấn nát, nhưng ba mũi tên phía dưới thì không kịp. Độc Cô Đoạn Nghịch trơ mắt nhìn ba mũi tên ánh sáng đâm vào thân dưới, hai đầu gối của Độc Cô Cửu Dương, gã rú lên thê lương.

Độc Cô Đoạn Nghịch nhanh chóng đáp xuống bên cạnh Độc Cô Cửu Dương, gã xemt xét sau đó mặt trắng bệch. Thân dưới đã không thành hình, máu thịt bầy nhầy, hai thứ hình trứng đã nát.

Có ma pháp nào phục hồi được thứ này không?

Độc Cô Đoạn Nghịch biểu tình cực kỳ khó xem, gã kiểm tra đầu gối Độc Cô Cửu Dương, cũng nát bét. Làm Độc Cô Đoạn Nghịch ngạc nhiên là phần thân dưới hay đàu gối Độc Cô Cửu Dương đều ẩn chứa hơi thở kỳ lạ, mãnh liệt, lạnh lẽo, ma tính vân vân. Chúng nó ngưng mà không tán, rõ ràng không cho Độc Cô Cửu Dương phục hồi.

Dù là hai chân hay 'chân thứ ba' đều bị người bắn tên hết sức không cho chúng đứng dậy.

Độc ác, quá độc, là mối thù sâu nặng gì mà làm đến mức này? Đối phương đối đầu với trung tâm Độc Cô gia rất có thể sẽ đối địch với toàn Độc Cô gia.

Độc Cô Đoạn Nghịch nhanh chóng móc đan dược ra cho Độc Cô Cửu Dương nuốt xuống giảm bớt đau đớn, áp chế hơi thở ngưng mà không tán kia. Nếu Độc Cô Cửu Dương tỉnh dậy được có thể tự động vận chuyển huyền binh.

Độc Cô Cửu Dương khẽ rên, mới rồi gã hú lên xong đau quá ngất xỉu.