Triệu Hoán Thần Binh

Chương 402: Đánh gãy hai chân




Hai kẻ cao ngạo từ phía trên vân cáp bước xuống, ánh mắt đảo qua ba người mặc kim bào phía dưới, cuối cùng rơi vào trên người Vu Nhai:

- Cục gạch sao? Chẳng lẽ ngươi chính là Độc Cô Cửu Nhai?

- Không sai!

- Vậy ngươi hãy đi theo chúng ta một chuyến. Thiếu gia Cửu Dương nhà chúng ta muốn gặp ngươi.

- Hai người các ngươi về trước đi. Hôm nay Độc Cô Cửu Nhai phải đi gặp gia chủ, tham gia nghi thức kim bào và bái tế tổ tiên.

Vu Nhai còn chưa nói gì, Độc Cô Cửu Tà đã nhe răng trước. Sau khi nghe Độc Cô Đỉnh nói, hai người đã biết sợ rằng mọi chuyện sẽ không tốt. Bọn họ đều biết về tính cách của Độc Cô Cửu Dương. Gia hỏa này từ trước đến nay hành sự bá đạo, thực lực cũng cường hãn vô cùng.

Trước đây không lâu, Độc Cô Cửu Thiên đã thua ở trên tay hắn. Cho dù đều là kim bào, hắn cũng không để vào mắt. Nếu Vu Nhai thật sự chống lại hắn, sợ rằng kết cục sẽ không tốt.

Tạm thời cứ kéo dài thời gian, xem là chuyện gì. Sau đó sẽlại nghĩ biện pháp hóa giải sau.

- Rất xin lỗi, thiếu gia Cửu Tà, tiểu thư sợ rằng Cửu Huyền, chúng ta phụng mệnh hành sự, nếu không dẫn Độc Cô Cửu Nhai đi, chúng ta sẽ chết rất thảm.

Hai người ngoài cười nhưng trong không cười nói. Bọn họ cũng không để Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền vào mắt.

- A? Độc Cô Cửu Dương muốn phá hỏng chuyện của gia chủ sao?

Độc Cô Cửu Huyền lãnh đạm nói.

- Không dám. Thiếu gia Cửu Dương nhà của chúng ta nói, thật ra chúng ta đang phân ưu cùng gia chủ. Độc Cô gia cũng không có người nào hi vọng thấy một gia hỏa cầm cục gạch mặc vào kim bào. Cho dù là gia chủ cũng không muốn nhìn thấy. Cho nên... Hắc, các ngươi hiểu đây.

Khuôn mặt hai người vẫn lộ vẻ u sầu. Ỷ vào Độc Cô Cửu Dương, cho dù là loại gia nô như vậy cũng không để bọn họ vào mắt.

- Các ngươi nói cái gì?

- Hai vị đại nhân còn chưa rõ sao? Độc Cô gia tuyệt đối không muốn bị người ta nhạo báng. Chỉ cần người gọi là Độc Cô Cửu Nhai không đến được trước mặt gia chủ, cho dù hôm nay hắn mặc kim bào vào cũng vô dụng. Hơn nữa gia chủ sẽ tuyệt đối không trách!

Ba người cuối cùng đã hiểu ra. Bọn họ nhìn nhau.

Đúng vậy, Vu Nhai lấy thân phận của Kỳ Binh Giả trở thành kim bào, chuyện này Độc Cô gia nhất định có rất nhiều người lên tiếng bất mãn. Truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người ta nhạo bang. Thật ra ba ngày qua các trưởng lão vẫn đang thảo luận, nhưng lại không có cách nào. Đúng như Độc Cô Thanh Hải nói, nếu như dung hợp ba đạo kiếm tâm vẫn không có cách nào trở thành kim bào, vậy còn người nào có thể trở thành kim bào?

Nhưng lúc này nếu có người đứng ra, ngăn cản hắn đi tới, cũng khiến hắn vĩnh viễn không đi được tới trước mặt gia chủ, như vậy rất nhiều người trong Độc Cô gia đều sẽ hoan nghênh. Kỳ Binh Giả vẫn là thứ yếu. Phía sau Kỳ Binh Giả này cũng cónghĩa đấu tranh phía ngoài. Nếu như thật sự muốn làm lớn chuyện, sợ rằng sẽ gây ra một trận bão tố. Đây cũng là điều rất nhiều người không muốn nhìn thấy.

Phải biết rằng, mấy ngày qua hành động của Độc Cô Chiến U đã khiến cho không ít người cảm thấy bất mãn.

Tuy nói rất nhiều người đều hiểu Kỳ Binh Giả này có liên quan đến bọn họ, nhưng nếu huyết mạch phản tổ, sợ rằng phía sau là một nhân vật lớn siêu cấp. Nếu như bị dính dáng vào thì thật khó chịu.

Nói chung, Kỳ Binh Giả cục gạch kia xuất hiện, đối với toàn bộ Độc Cô gia mà nói cũng không có bất kỳ lợi ích nào. Độc Cô Cửu Dương chính vì nhìn thấu điểm này, cho nên mới hành động không chút kiêng kỵ.

Ban đầu, Độc Cô gia chính là ủng hộ thế hệ trẻ dùng võ lực xử lý tranh chấp. Lại có rất nhiều cao tầng gia tộc ngầm đồng ý, Độc Cô Cửu Dương cũng không cần suy nghĩ, trực tiếp sai người qua bắt người.

- Đúng rồi, thiếu gia Cửu Dương chúng ta nói, nếu như các ngươi không phối hợp, dựa vào hai chúng ta nhất định không phải là đối thủ của các ngươi. Nhưng chỉ cần Độc Cô Cửu Nhai bước vào Thần Kiếm Các của gia tộc, khi hắn đi ra, người chết tuyệt đối không chỉ một mình tên gầy còm kia.

Hai người trên vân cáp nhìn biểu tình của ba người, thoáng cái liền đắc ý, thầm uy hiếp nói.

- Được, ta đi!

Biểu tình Vu Nhai rất bình thản.

Mặc dù Độc Cô Chư là oan gia trước kia của Đồ cặn bã Vu Nhai, nhưng trước đó hắn đã từng dung hợp phần ký ức và tâm tình này. Lại nói, hắn không đi, Độc Cô Cửu Dương sẽ không đối phó với bản thân sao?

Hắn vốn không muốn đi gặp gia chủ. Nếu như đã có cơ hội như vậy, hắn sao có thể buông tha. Đồng thời, hắn cũng biết thái độ của phần lớn mọi người trong Độc Cô gia. Độc Cô gia chung quy vẫn không chào đón Kỳ Binh Giả như hắn.

- Rất thẳng thắn. Thật sự không hổ danh là người đã cứng rắn xông qua ải.

Hai người kia cười hắc hắc.

- Đi xuống đi.

- Độc Cô Cửu Nhai...

- Ta không thể khiếp sợ được!

Vu Nhai lạnh lùng nói, sau đó đi về phía hai người trên vân cáp.

- Chờ một chút, Cửu Dương đại nhân chúng ta nói, lúc ngươi muốn đi gặp thiếu gia, trước hết đánh gãy hai chân ngươi. Nếu không thiếu gia nhìn thấy sẽ không vui!

Hai người nhìn thấy Vu Nhai đi tới, lại cười hắc hắc. Bộ dạng tất cả đều ở nắm trong lòng bàn tay.

- Cửu… Cửu Nhai đại nhân, còn có một chuyện nữa!

Không đợi đám ba người Vu Nhai có phản ứng, Độc Cô Đỉnh ở phía trước lại vội vàng kêu lên. Đám người Vu Nhai quay đầu lại, chợt thấy hắn vọt tới bên cạnh Vu Nhai, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói:

- Cửu Nhai đại nhân, trước đó ta cùng với Độc Cô Chư vốn đang đợi ngài. Nhưng hơn nửa tháng qua cũng không đợi được ngài. Độc Cô Chư hình như có chuyện nên rất sốt ruột, rất nóng vội. Ngày hôm qua sau khi nghe nói ngài đã trở về, hắn vốn muốn chạy tới đây. Nhưng không nghĩ tới lại gặp phải chuyện này. Độc Cô Chư trước khi bị dẫn đi bảo ta nói với ngài, chiếc nhẫn kim sắc ở trên người nam nhân kim bào của Độc Cô Vận Nhi này.

Trong nháy mắt, trong mắt Vu Nhai bạo phát ra tinh quang mãnh liệt. Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hai người phía trên vân cáp.

- Thế nào, còn nói vô nghĩa cái gì chứ? Còn không đánh gãy hai chân sau đó lết qua đây!

Vu Nhai ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hai người một hồi, sau đó cười lớn. Nụ cười của hắn có chút quỷ dị. Đột nhiên hắn đưa tay ra, phương hướng chính là hai chân của bản thân hắn.

Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền sửng sốt, sau đó đã nghĩ ra. Nhưng bọn họ không thể hiểu được vì sao Vu Nhai lại muốn đánh gãy hai chân của chính mình. Lẽ nào chỉ vì một người mặc áo bào đỏ nho nhỏ kia. Chẳng lẽ là vì Độc Cô Vận Nhi kia? Là vì tình yêu sao?

Hai người trên vân cáp cười một cách kỳ dị. Bọn họ cười rất thoải mái, trong lòng lại thầm khinh bỉ. Cái gì mà người cứng rắn xông qua ải chứ. Tính tình chỉ có như vậy thôi sao? Cũng không biết khi thiếu gia Cửu Dương thấy Độc Cô Cửu Nhai bị gãy chân đi đến trước mặt thiếu gia, sẽ khích lệ bọn họ như thế nào chứ?

Đúng vậy, chuyện đánh gãy chân là do bản thân bọn họ tự chủ trương.