Những ngã bảy và ngã chín lại không giống với phía trước. Đó là hai cửa ải khó khăn cuối cùng. Cả hai đều vô cùng nguy hiểm.
Khóe miệng Độc Cô Cửu Tà giật giật vài cái. Hắn rất muốn quay về đường chính để đi về, nhưng không thể quay đầu lại. Hiện tại ngoại trừ từ bỏ không đi tới, nếu không thì không thể quay về. Phải biết rằng hắn tới chỉ để lăn lộn lấy một kim bào. Đi thêm về ngã chín phía trước, có thể lấy được kim bào. Không do dự, Độc Cô Cửu Tà xoay người đi về phía trước. Chí ít hắn không thể chậm hơn so với Vu Nhai?
Phía bên này, Vu Nhai đã đi chậm lại. Kích thước của những thanh kiếm lớn xung quanh đã hoàn toàn vượt qua thanh kiếm lớn ở phía trước Hình Kiếm Các, cũng vượt qua giới hạn hắn có khả năng chịu được. Lúc này hắn lại bắt đầu chật vật dung hợp. Giống như mấy người mặc áo bào tím trước đó, thỉnh thoảng hắn lại ngồi xếp bằng xuống, lẳng lặng dung hợp và lĩnh hội, đồng thời cũng mượn thời gian này, tiếp tục tu luyện Hoàng Binh Sư.
Bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua ba ngày. Trong thời gian ba ngày này, Vu Nhai chỉ đi tới được năm trăm thước. Hắn đã có thể thấy được ngã chín phía trước.
Vu Nhai cũng không có cảm giác gì, chỉ là hắn muốn có gắng hết mức để dung hợp và tu luyện mà thôi.
Để cho hắn vui mừng chính là, hình như bởi vì kiếm ý kích thích, hắn Hoàng Binh Sư lại có bất ngờ tiến bộ.
Đương nhiên, hắn còn cách Hoàng Binh Sư tam đoạn một khoảng xa. Lúc này hắn cũng cảm nhận được mức độ khó khăn để đột phá mỗi đoạn trong Hoàng Binh Sư. Hắn cũng có một cảm giác, hình như Hoàng Binh Sư đột phá cũng không chỉ là là tích lũy huyền khí...
Cuối cùng, hắn đã đến được đầu ngã chín.
Vu Nhai căn bản không biết quy tắc bên trong Kiếm Ảnh Trận này. Hắn cũng không biết có thể đi đường vòng. Chỉ cần đi đường vòng, bất kể là một đường nào, đều có thể giảm bớt sự sắc bén trong kiếm ý. Tương đương với kiếm ý, sự sắc bén này có thể sẽ trí mạng.
Nói cách khác, từ con đường khác đi tới, lực sát thương trong kiếm ý sẽ giảm bớt, dung hợp sẽ càng dễ dàng hơn.
Đương nhiên, nếu đã đường vòng nhất định sẽ có sự khác biệt. Nếu như có thể đi qua đường chính, nhất định sẽ cường đại hơn so với các lối đi xung quanh. Chỉ có điều mạnh hơn bao nhiêu vậy phải xem năng lực tiếp nhận của từng người. Có vài người thu hoạch được rất nhiều. có vài người lại không cảm giác được sự cường đại trong đó!
- Vu... Nhai. Đừng đi ở giữa...
Độc Cô Cửu Tà cuối cùng từ một nhánh đường khác đi ra. Nhưng hắn vẫn chậm chậm rãi đi từng bước một. Nhưng kiếm ý ở chỗ này tàn sát bừa bãi, âm thanh càng không truyền đi được. Vu Nhai đã tiến vào, không có đường quay đầu lại.
Độc Cô Cửu Tà ngơ ngác nhìn theo Vu Nhai, lắc đầu, nói:
- Tính toán một chút, chỉ cần không thể kiên trì đi tiếp được nữa, hắn sẽ đi ra. Chỉ có điều con mẹ nó tiểu tử này thật sự quá biến thái. Tới ngã chín rồi, hắn vẫn đi ở giữa. Nếu như chọn nhánh đường khác khẳng định có thể xông qua ngã chín nhận được kim bào.
Tới lúc đó, quy định của Độc Cô gia, không phải Kiếm Huyền Binh Giả, không thể trở thành kim bào cũng sẽ bị phá vỡ. Hơn nữa còn là một Kỳ Binh Giả. Thật không biết tới lúc đó cao tầng Độc Cô gia phát kim bào cho hắn, sắc mặt sẽ thế nào? Đáng tiếc, gia hỏa này thế nào lại đi vào đường chính chứ?
Độc Cô Cửu Tà cũng không có lòng đố kỵ, thậm chí cảm thấy rất thú vị. Chỉ có điều Vu Nhai làm cho hắn quá thất vọng.
- Đúng rồi, lão đầu Độc Cô Thanh Hải này có nói rõ quy tắc trong này cho Vu Nhai biế không? A, lấy tính cách Vu Nhai cũng sẽ không bướng bỉnh tới mức không phải đường chính không đi chứ? Tiểu tử này cũng là loại người hồ đồ.
Độc Cô Cửu Tà đột nhiên ngơ ngác lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ lão đầu kia không nói gì đã cho hắn tiến vào? Chẳng lẽ ngay cả giảo để rời khỏi Kiếm Ảnh Trận, cũng không có cho hắn sao? Nói vậy, chẳng phải hắn chỉ khi hoàn toàn thông qua cửa ải mới có thể ra ngoài sao? Đáng chết, đây chính là đường chính đấy!
Độc Cô Cửu Tà đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, sắc mặt biến thành thảm hại.
Cùng lúc đó, ở phía ngoài Chuôi kiếm, Độc Cô Thanh Hải đang an nhàn thảnh thơi uống rượu. Đột nhiên hắn kêu lên một tiếng kỳ quái:
- Nguy rồi, quên đưa giảo cho tiểu tử đầu gỗ đáng chết kia. Nếu như tiểu tử này không nhận được kim bào cũng đừng mong đi ra được!
Tất cả người phía trên trong nháy mắt hóa đá, nhìn về phía cung điện thần bí.
Tiểu tử này xong đời.
Vu Nhai cũng không biết về sự lo lắng của Độc Cô Thanh Hải cùng Độc Cô Cửu Tà. Nếu biết hắn chắc hẳn đã giơ chân kháng nghị. Hắn thích xông pha, nhưng là ở dưới tình huống không có nguy hiểm tới mạng sống. Nếu có nguy hiểm tính mạng hắn là sẽ không làm.
Đặc biệt đi đường vòng và đi đường chính khác nhau không quá lớn, đều có thể nhận được kim bào, hơn nữa tính mạng được bảo đảm.
Đáng tiếc hắn cái gì cũng không biết, chỉ có thể từng bước đi về phía trước. Cứ ba bước hắn sẽ dừng lại ngồi xếp bằng mấy giờ, không ngừng dung hợp kiếm ý trong cơ thể. Vào thời điểm này bất kỳ ai cũng không giúp được hắn. Cho dù là Thôn Thiên Kiếm, cũng không cách nào giúp hắn dung hợp kiếm ý.
Hoàng Binh Sư mới là nhị đoạn, ý thức dung hợp cùng Binh Linh có hạn. Ngay cả Thôn Thiên Kiếm có thể giúp cũng chỉ giúp một chút mà thôi. Cũng như hắn chỉ có thể mượn một chút lực lượng của Binh Linh. Huống hồ, lấy tính cách của Thôn Thiên Kiếm, thời điểm không thật sự ảnh hưởng đến tính mạng, sẽ tuyệt đối không giúp. Có thể theo nó, Vu Nhai tiếp nhận loại kiếm ý sắc bén này cũng rất tốt.
Về phần Phong Doanh cùng U Hoang, bọn họ đều ốc còn không mang nổi mình ốc sao có thể để ý tới hắn.
Thời gian trôi qua, Vu Nhai căn bản không biết đã qua bao lâu. Nhưng con đường trước mắt hình như còn rất xa. Từ xa hình như chỉ có thể thấy một mảnh hỗn độn. Nhưng chí ít còn phải dài tới trăm mét. Hắn có cảm giác không kiên trì nổi. Nhưng không kiên trì nổi cũng có nghĩa là phải chết. Thời điểm mới bước vào con đường này, hắn có thể cảm nhận được sát ý trong kiếm ý này không có bất kỳ sự thông cảm nào.
- U… U Hoang, nếu như ta cũng trực tiếp dung hợp những sát khí này thì thế nào?
Không có cách nào cứng rắn chống lại, cũng chỉ có thể sử dụng đường ngang ngõ tắt. Vu Nhai suy yếu hỏi. Nếu ở đây phải dung hợp, vậy dung hợp tất cả đi.
- Có thể. Chỉ có điều mỗi lần dung hợp đều có thể nguy hiểm tính mạng. Hơn nữa, ta không biết sau khi dung hợp ngươi có thể biến thành một ma đầu chỉ biết giết chóc hay không!
U Hoang trầm mặc nói.
- Không sao. Ta căn bản không biết mình sẽ phải ở lại chỗ này trong bao lâu. Thức ăn trong chiếc nhẫn không gian sợ rằng căn bản cũng không đủ. Nếu tiếp tục như vậy nữa, ta có thể phải lấy thuốc làm thực ăn. Bị kiếm ý giết chết, chung quy còn tốt hơn so với chết vì đói.
Vu Nhai rốt cuộc đã biết vì sao trước đó Độc Cô Thanh Hải nói sẽ có thể nguy hiểm tính mạng.