Triệu Hoán Thần Binh

Chương 37: Nhận được thần binh




Vừa rồi, con ngựa xanh vẫn vô cùng kiêu ngạo, hiện tại giống như nhìn thấy mãnh thú hồng hoang. Nó sợ hãi hí lên, lùi về phía sau. Chẳng mấy chốc thân thể to lớn đã biến mất ở trong huyệt động. Trường kích vang lên những tiếng ong ong.

- Chủ nhân, nhanh thu hồi Huyền Binh Điển.

Phong Doanh nhút nhát nhắc nhở.

- Triệu!

Vu Nhai phản ứng cực nhanh. Một ý thức thông qua Huyền Binh Điển nối liền với Thất Tinh Thần Kích.

Thất Tinh Thần Kích bị Thôn Thiên Kiếm chấn áp, phát ra âm thanh không cam lòng, chậm rãi thu nhỏ lại, hút về phía trang trống trên Huyền Binh Điển. Huyền Binh Điển phóng ra một đạo cường quang. Khi Vu Nhai còn chưa không có thu hồi trở lại, nó đã tự động bay vào trong cơ thể hắn. Dĩ nhiên, Thôn Thiên Kiếm chẳng biết đã đi đâu rồi.

Ầm.

Ngay khi Vu Nhai đang nghi ngờ, một tiếng nổ vang lên. Vu Nhai cảm giác được trong cơ thể mình có một lực lượng cường đạ truyền đến, rót vào quanh thân. Huyền khí vốn lười biếng trở nên cuồng bạo. Xương cốt trong thân liên tục truyền đến những tiếng lách cách, rất khó nghe, rất khủng khiếp.

Đầu óc hắn không ngừng đáp lại bí quyết trong Ma Điển. Huyền khí cũng thuận theo bí quyết mà đi. Huyền khí đang không ngừng thăng tiến, vẫn còn có cảm giác lực bất tòng tâm, theo bản năng lấy Ma Điển ra.

Bỗng nhiên có ảo giác xuất hiện. Từng huyễn ảnh từ trong Ma Điển thể hiện ra. Vu Nhai chỉ thoáng nhìn về phía đó, sau đó mắt không rời ra được nữa.

Mấy ngày hôm trước, sau khi đột phá Chưởng Binh Sư, trước sau hắn vẫn cảm giác dường như thiếu gì đó, nhưng nói không được. Hiện tại hắn đã hiểu rõ. Thật ra Ma Điển phải kết hợp giữa khẩu quyết và huyễn ảnh. Xem chữ không hiểu, chỉ có thể nhìn thấy huyễn ảnh, sau khi tu luyện, huyền khí sẽ bị tự phế. Tu luyện khẩu quyết không tu luyện huyễn ảnh, rốt cuộc sẽ có di chứng thế nào, Vu Nhai không biết, nhưng tuyệt đối sẽ không được thuận lợi cho lắm.

Chỉ có khẩu quyết và huyễn ảnh kết hợp mới không phải là Ma Điển, mới thật sự biến thành Thần Huyền Khí Điển thật sự.

Đúng vậy. Thứ ở trong tay Vu Nhai không phải là cái gọi là Ma Điển, mà là Thần Huyền Khí Điển.

Trong đầu Vu Nhai đã bị huyền khí, khẩu quyết cùng huyễn ảnh chiếm giữ. Thân hình hắn theo đó mà di chuyển.

Thần Huyền Khí Điển đệ nhất trọng... Chưởng ngự khí đã đại thành. Lúc này Vu Nhai mới cảm giác hắn thật sự là Chưởng Binh Sư.

Lực lượng của Thất Tinh Thần Kích sao có thể đơn giản như vậy được?

Vu Nhai lại trực tiếp tiến vào Thần Huyền Khí Điển đệ nhị trọng... Chưởng ngự tu luyện tùy tâm.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua. Tiểu muội muội Phong Doanh có chút ủy khuất nhìn chủ nhân. Trong nháy mắt đó bởi vì nàng chạy đến nhắc nhở, quên mất chuyện phải quay về Huyền Binh Điển. Thấy chủ nhân thật lãng phí lực lượng như vậy, tim nàng đang rỉ máu. Nếu như ở bên trong Huyền Binh Điển, nói không chừng nàng có thể thăng tiến. Sau khi ủy khuất nhìn Vu Nhai một hồi, nàng cảm thấy có chút nhàm chán.

Nàng nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng ánh mắt nhìn vào địa đồ ma pháp bị Vu Nhai ném qua một bên...

Ngay khi Vu Nhai nhận được cơ duyên lớn, ở trong một huyệt động cực lớn khác, công chú ma pháp đã mất đi kiên trì. Trong huyệt động vẫn có rất nhiều thứ để hai lão già dừng lại kiểm tra, cất giữ. Nếu dẫn theo bọn họ trở về, nàng cũng không tin Kim Khí Thiên không để địa đồ ma pháp và Thất Tinh Thần Kích ở trong di chỉ này. Trong thông đạo khẳng định còn có bí mật nào đó. Cho dù phải đào ba thước đất nàng cũng phải đào lên.

Ban đầu, nàng thầm nghĩ dẫn hai lão già đi cùng. Chỉ có điều suy nghĩ một chút, nàng quyết định thật nhanh, chỉ để lại hai thủ hạ có chú nghiên cứu đối với bảo vật lại để nghiên cứu tìm kiếm các bảo bối cuối cùng. Những người khác đều bị nàng dẫn theo, đi nghiên cứu thông đạo.

- Phong Doanh, ngươi đang làm gì vậy?

Không biết thời gian qua bao lâu, Vu Nhai cuối cùng cũng đưa tay chống thắt lưng đứng lên. Lúc này, hắn liền phát hiện ra Phong Doanh đang ngây người nhìn chằm chằm vào địa đồ ma pháp không biết đang làm gì. Ở trước mặt nàng còn có một địa hình khác do gió tạo thành.

Sau khi Vu Nhai đi ra, Phong Doanh giống như chim nhỏ kinh hãi, kêu lên một tiếng. Địa đồ do gió tạo thành cũng theo đó tiêu tan:

- Chủ nhân, ngươi đã tu luyện xong rồi sao?

- Đúng vậy. Đã tu luyện xong rồi. Tiền đồ của chủ nhân ngươi càng ngày càng sáng lạng. Thực lực của ta đã đạt tới Chưởng Binh Sư tam đoạn.

Vu Nhai không khỏi đắc ý nói. Nhưng hắn không phát hiện ra ánh mắt u buồn, oán trách của Phong Doanh, cũng không biết bản thân đã lãng phí bao nhiêu năng lượng.

Phong Doanh chỉ là một kiếm linh nho nhỏ của chủ nhân, không phải là Huyền Binh bản mệnh. Nàng chỉ ký túc ở trong Thôn Thiên Kiếm. Có thể sau này chủ nhân bắt được càng nhiều Huyền Binh, nàng sẽ càng ngày càng không được coi trọng. Nàng cũng không dám nói ra những lời oán giận đối với chủ nhân.

Nghiêng đầu một chút, Phong Doanh hỏi:

- Chủ nhân, binh linh của thần kích này là cái gì vậy? Có phải là con ngựa xanh lớn lúc nãy hay không?

Vỗ đầu một cái, Vu Nhai nói:

- Thiếu chút nữa ta đã quên mất chuyện này.

Nói xong, hắn nhanh chóng lấy Huyền Binh Điển ra, nhẹ nhàng mở ra. Trang đầu tiên vẫn là những lời nói vô nghĩa. Trang thứ hai, là Thôn Thiên Kiếm với tư thế lão thần đang ở trên đó. Trang thứ ba cuối cùng đã nhìn thấy được thần binh mà mình chủ động nhận được.

Thất Tinh Thần Kích bị ép nhỏ giống như Thôn Thiên Kiếm, nằm ở trên trang sách một cách sống động. Bên cạnh có một con ngựa nhỏ màu xanh đang kéo theo cái đuôi hồ ly rất dài, cuộn mình lại nằm ngủ.

Khi hai mắt Vu Nhai nhìn nó, nó lập tức cảm ứng được. Toàn thân nó chợt nhảy lên, từ trong trang sách nhào ra.

Thân hình nó bỗng nhiên lớn lên, lại biến thành con vật lớn tới mức chiếm toàn bộ huyệt động trước đó. Nó điên cuồng phát động công kích đối với Vu Nhai.

Vu Nhai lại hoảng sợ. Hắn có thể không sợ sao? Lúc trước hắn đã bị nó dọa, sợ gần chết. Khi đó nó còn không phát động công kích, chỉ trừng mắt nhìn. Hiện tại nó lại dùng cái móng ngựa lớn hơn so với thân thể hắn rất nhiều giẫm loạn lên trên người hắn.

- A, tại sao mình biết nó muốn giẫm loạn lên người mình chứ?

Vu Nhai trừng mắt nhìn, sau đó liền thấy móng ngựa màu xanh đạp qua thân thể hắn, đập xuống đất. Trong nháy mắt, móng ngựa lại được nâng lên, tiếp tục giẫm xuống. Hắn quay đầu nhìn về phía Phong Doanh. Đôi mắt của tiểu quỷ này vẫn đầy trông mong. Rốt cuộc Vu Nhai đã biết chuyện gì xảy ra. Bản thân Binh Linh vốn chỉ là hư ảo. Trừ khi nó chém ra lực lượng bản nguyên hoặc dùng ý thức trấn áp. Mà bây giờ nó là Binh Linh của mình. Mặc nó làm thế nào cũng không thể gây ra thương tổn gì cho Vu Nhai. Bản thân nó lại không thể huy động Thất Tinh Thần Kích.

- Khụ, ta nói này Thanh Mã huynh. Huynh đã mệt mỏi chưa? Tạm thời có muốn nghỉ ngơi một lát hay không?

Nghe được hai chữ Thanh Mã, con ngựa xanh khổng lồ này giống như bị động tới vẩy ngược. Nó không ngừng hí dài.

Đáng tiếc nó không thể nói chuyện giống như Phong Doanh. Nếu không cũng có thể biết nó muốn biểu đạt cái gì.