Triệu Hoán Thần Binh

Chương 322: Tín vật của Thủy Tinh




- Đan tổng hội trưởng? Ngươi gặp qua lão đại của chúng ta sao?

Hồng Đại Bảo trợn mắt nói.

- Không sai!

Vu Nhai gật đầu. Những lần trước khi tiến vào nghiệp đoàn võ học, hắn đã bị Hồng Đại Bảo đánh văng ra ngoài. Hắn đều không có cơ hội nói ra chuyện này. Hắn rất sợ Hồng Đại Bảo không tin. Hắn còn miêu tả vóc dáng của Đan Đạo Hùng ra. Về phần điều kiện Đan Đạo Hùng giao cho hắn, hắn lại không có nói ra.

Sắc mặt Hồng Đại Bảo hòa hoãn hơn nhiều. Nếu như Đan lão đại đã nói ra điều kiện, tất nhiên hắn không có chuyện gì nữa.

Vạn nhất gia hỏa Vu Nhai này thật sự làm được điều kiện của Đan lão đại, nói không chừng chính là cô gia của nghiệp đoàn võ học. Hiện tại cũng không thể quá đắc tội hắn được. Đương nhiên, muốn đột nhiên thay đổi thái độ là chuyện không có khả năng. Hắn phải giữ lại chút mặt mũi chứ.

- Ngồi đi. Chúng ta nói về chuyện liên minh các ngươi gia nhập nghiệp đoàn võ học!

Hồng Đại Bảo nói với giọng điệu thản nhiên.

Kế tiếp, Vu Nhai liền cùng Hồng Đại Bảo quyết định mọi chuyện.

Đương nhiên, hắn chỉ có thể hứa hẹn cố gắng hết mức thuyết phục người của liên minh sáu tổ, cũng sẽ không đảm nhiệm quá nhiều việc.

Chỉ có điều qua lời nói của Huyết Lệnh trong lời nói, hình như tiểu thành Thanh Man đã được tu sửa xong. Ngày hôm nay bọn họ xuất phát, ba ngày sau có thể đến Bắc Đấu Thành. Đúng vậy, người của sáu tổ liên minh sẽ tới đó. Vu Nhai rất nhanh sẽ xuất phát tới tỉnh Kiếm Vực. Bọn họ còn muốn tìm Vu Nhai thăng cấp trang bị. Mơ hồ dường như bọn họ còn lập kế hoạch nào đó. Tất cả do Huyết Lệnh liên lạc. Huyết Lệnh cũng tỏ ra thần thần bí bí.

- Thật ra đại tiểu thư cũng gửi cho các ngươi vài thứ.

Cuối cùng sau khi nói chuyện phiếm xong, Hồng Đại Bảo đột nhiên nói.

Bốn người đều sửng sốt. Chợt bọn họ liền thấy Hồng Đại Bảo lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra một cái hộp gỗ. Chiếc hộp vuông vắn chừng một thước, xem ra đựng không ít đồ, trực tiếp ném cho Vu Nhai nói:

- Vừa mới đến, nói là cho bốn người các ngươi và tổ Kỳ Binh.

Vu Nhai liền thu liễm biểu tình. Ba bốn tháng không gặp, Vu Nhai nói không nhớ Thủy Tinh là giả.

- Chít chít...

Hắn cẩn thận mở cái hộp gỗ ra. Đúng lúc này, bên trong truyền đến tiếng chít chít. Một con tiểu thú màu đen đột nhiên từ bên trong chui ra. Chỉ thấy nó vọt tới giữa bàn, ánh mắt căm hận nhìn mọi người một lượt, cuối cùng rơi vào trên người Hồng Đại Bảo. Nó kêu lên một tiếng trực tiếp vọt ra ngoài, vung móng vuốt lên, nắm lấy người Hồng Đại Bảo.

Hồng Đại Bảo cũng là Địa Binh Sư. Tuy rằng tiểu thú thần bí lại còn chưa trưởng thành, chỉ cần hắn nhẹ nhàng chấn động, tiểu gia hỏa này sẽ bị chấn động thành mảnh nhỏ. Nhưng Hồng Đại Bảo vô thức muốn phát lực lập tức bị ép trở lại, nghịch huyết thiếu chút nữa thì phun ra ngoài.

Hắn nhận được tiểu thú này, đây chính là sủng vật đại tiểu thư quý nhất.

Cuối cùng, Hồng Đại Bảo đáng thương, trên gương mặt núc nịch thịt bị cào mấy vết sâu, y phục trên người của hắn thiếu chút nữa thành vải vụn. Tiểu thú còn không ngừng, trực tiếp nhảy đến trước người Vu Nhai, ngón tay vung lên, nói ra nguồn gốc sự phẫn nộ của nó.

Hóa ra hai ngày trước Hồng Đại Bảo đã có được hộp gỗ, chỉ là vẫn cất giấu không giao ra. Hắn chuẩn bị chờ Vu Nhai xuất phát, sẽ giao cho Vu Thiên Tuyết. Hừ hừ, để tiểu tử thối này chờ thêm mấy tháng nữa mới thấy được đồ trong hộp gỗ. Nhưng ai biết bên trong lại đựng vật còn sống, hơn nữa còn là sủng vật đại tiểu thư yêu quý nhất.

Thật ra, Hồng Đại Bảo cũng kinh ngạc. Không ngờ sủng vật này có thể sống sót ở trong nhẫn không gian. Không trách được đại tiểu thư phải để nó ở trong chiếc hộp này gửi qua. Nếu để cho người ta biết về tiểu thú nghịch thiên này, vậy...

Đồng thời, Hồng Đại Bảo cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Nếu như tiểu thú này không phải là thần thú siêu cấp, như vậy có thể sẽ bị hắn trực tiếp cho chết ở trong chiếc nhẫn không gian. Đến lúc đó, một khi đại tiểu thư biết được...

Hồng Đại Bảo xin thề, sau này sẽ không bao giờ giữ tín vật gì đó cho đại tiểu thư nữa, tuyệt đối không!

- Chít chít...

Phát tiết vừa xong, tiểu thú cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Dù sao nó chỉ ở trong đó hai ngày mà thôi.

Đứng ở trên bàn, tiểu thú quét mắt nhìn mọi người. Đầu tiên ánh mắt nó hướng về phía Hồng Đại Bảo, vỗ nhẹ vào trong bụng. Không cần phải nói ai cũng biết ý tứ của nó là gì.

Hồng Đại Bảo phiền muộn. Bình sinh đây là lần đầu tiên hắn bị ma thú tâm cao khí ngạo chỉ huy như vậy.

Ai, ma thú có linh tính như vậy, nghiệp đoàn võ học thực sự là tiền đồ vô lượng. Ngay khi Hồng Đại Bảo đang tự an ủi mình, đi ra cửa tìm thức ăn, vừa quay đầu lại, hắn thiếu chút nữa lại bị tiểu thú làm kinh sợ thịt béo toàn thân muốn rơi xuống.

Bốn người Vu Nhai cũng bị sợ. Không ngờ tiểu thú có thể lấy đồ từ trong nhẫn không gian ra. Ma thú có thể sử dụng nhẫn không gian sao?

- Chít chít...

Tiểu thú kêu lên vài tiếng, bộ dạng như các ngươi còn thấy ít sao. Đầu tiên nó lấy từ trong chiếc nhẫn không gian ra mấy cuốn sách, lần lượt đưa cho ba người Lữ Nham, Răng Lớn và Huyết Lện. Ba người vừa lấy ra nhìn, trên mặt lập tức không kìm được kích động.

Vu Nhai không cần nhìn cũng có thể biết, đó nhất định là công pháp và chiến kỹ. Xem ra thứ mình lấy từ thư viện trước đó ra, rõ là dư thừa.

Kế tiếp, nó lại lấy ra mấy quyển sách, đưa cho Vu Nhai.

Vu Nhai nhìn mấy lần, biết là công pháp cho một vài thành viên của tổ Kỳ Binh. Hắn lại đưa cho Huyết Lệnh, để hắn đi an bài. Cuối cùng hắn lại nhìn tiểu thú với ánh mắt chờ mong. Tiểu thú đảo mắt, đưa móng vuốt ra, ý tứ rất rõ ràng...

- Thiếu chút nữa đã quên mất. Những thứ này là chuẩn bị cho ngươi.

Vu Nhai lấy từ trong nhẫn không gian, ném ra hơn mười khối tinh chất ma tinh và trái cây thật tốt, đều là thu hoạch từ Thánh Hội lần này.

Vu Nhai biết tiểu thú này lai lịch thần bí, rất ý thức mà chuẩn bị một chút. Vừa lúc lần này hắn cướp sạch tiểu thành Thanh Man, nhận được không ít thứ tốt.

Tiểu thú lúc này mới hài lòng gật đầu, lấy ra một lá thư đưa cho Vu Nhai.

Vu Nhai hít một hơi thật sâu, mở lá thư ra xem qua một chút, sau đó chậm rãi biến sắc, trở nên kích động không thể tưởng tượng nổi.

- Vu Nhai, thế nào?

Huyết Lệnh hỏi.

- Không có gì, Thủy Tinh rất khỏe!

Vu Nhai mỉm cười, sắc mặt ba có chút hòa hoãn.

Huyết Lệnh lão đại ca dù sao cũng tinh thông đạo lí đối nhân xử thế, lập tức nhìn ra vấn đề. Hắn chỉ ngây người một lát sau đó liền muốn rời đi trước. Vu Nhai ngược lại cũng cảm thấy không có hứng thú ở lại. Hắn lấy công pháp nhận được từ trong thư viện ra, dặn dò bọn họ sau khi xem xong, phải nhớ trả lại.

Ba người rời khỏi đó, Hồng Đại Bảo trực tiếp bị nhốt ở ngoài cửa. Sắc mặt Vu Nhai ngưng trọng nhìn chằm chằm vào tiểu thú nói:

- Đến đây đi.

Tiểu thú kêu lên vài tiếng, sau đó vươn móng vuốt ra, vẽ một cái. Lực lượng quang minh liền xuất hiện ở bên trong phòng, vô cùng tinh thuần.