Triệu Hoán Thần Binh

Chương 305: Chịu thua không phải là thất bại




Cách nói tương đối phổ biến chính là: vương miện này căn bản không phải hiện tượng gì kỳ lạ, chỉ là hiệu quả do huyền khí khi tập trung bạo phát trong nháy mắt sinh ra. Dù sao huyền khí bạo phát trong nháy mắt sẽ diễn biến thành Binh Linh, phải phóng lên cao, tự nhiên sẽ có hình dạng vương miện. Lại nói, có vài người vương miện cũng không giống nhau. Có vài người chỉ trực tiếp là một đạo hỏa diễm phóng lên cao mà thôi.

Cuối cùng không có ai bỏ sức đi nghiên cứu điều này. Chỉ biết Hoàng Binh Sư là giai đoạn thật sự quan trọng để Binh Linh thành hình. Đối với bản thân người nắm giữ Binh Linh Huyền Binh bản mạng mà nói, đây cũng là giai đoạn vô cùng quan trọng. Đó chính là thật sự dung hợp cùng Binh Linh, giai đoạn thật sự bắt đầu nắm giữ lại có thể trực tiếp vận dụng lực lượng Binh Linh. Hoàng Binh Sư, một cột mốc quan trọng.

- Vu Nhai, tại sao ngươi lại đột nhiên lắc đầu như vậy?

Mọi người ở đây đang hưng phấn, cho rằng Vũ Qua có cơ hội chiến thắng, Vu Nhai lại đột nhiên lắc đầu.

Úy Trì Thiên Kinh đứng bên cạnh hắn khẽ nhíu mày, hỏi vội.

- Vũ Qua quá nóng lòng. Hắn hẳn sẽ ở trong giai đoạn Linh Binh Sư này một khoảng thời gian nữa. Hắn đã mò được lợi ích từ cực hạn của Linh Binh Sư. Hắn cũng có thiên phú này. Đáng tiếc, hắn quá nóng lòng.

Vu Nhai lắc đầu.

Ở trên Linh Binh Sư cửu đoạn, Vũ Qua có thể nói là cao thủ siêu cấp, nhưng còn chưa đủ.

- Nếu như không đột phá, hắn sẽ đánh không thắng.

- Thắng sao? Trong cuộc đời thua mấy lần trước có gì đặc biệt hơn người? Thắng sao? Hừ, cái chúng ta muốn thắng chính là vĩnh viễn, mà không phải là thắng được một lần rồi thất bại cả đời.

Vu Nhai đột nhiên nói ra cảm xúc của mình, khiến người ta nghi ngờ về tuổi tác của hắn, cũng khiến cho không ít người không giải thích được. Tướng khí coi trọng khí thế là điều chưa từng có từ trước tới nay. Nếu như thừa nhận mình thất bại, chẳng phải sẽ khiến tướng khí của mình bị rối loạn sao?

- Ta nói, thắng, chúng ta phải thắng chính là có một ngày đứng ở trên đỉnh thế giới này. Mục tiêu chỉ có như vậy. Thua, ha ha, bởi vì mục tiêu này, thua mấy trận có là gì. Cho dù chạy trối chết lại có là gì. Trái tim vẫn đứng ở đỉnh phong?

Như thế không phải là nói loạn. Ngay từ đầu, trái tim cường giả của hắn chưa từng yếu đi. Đặc biệt là khi hắn biết một ngày nào đó mình sẽ bước tới Độc Cô gia. Đặc biệt là thời điểm Đan Đạo Hùng phụ thân của Thủy Tinh nói ra những lời kia. Trái tim hắn đã kiên định hơn bất kỳ lúc nào. Nắm giữ Huyền Binh Điển trong tay, khiến hắn càng có tự tin làm được điều này.

Ầm ầm ầm...

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng huyền khí bạo phát. Bởi vì Vu Nhai nói mấy câu, không ngờ đã khiến hơn mười người chiến sĩ ở đây đột phá. Có người chỉ là một tiểu giai, có người lại từ Tướng Binh Sư trực tiếp nhảy vào Linh Binh Sư.

...

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại đột nhiên đột phá tập thể như vậy?

Trên núi nhỏ phía ngoài tiểu thành Thanh Man, các giáo quan càng xem trận chiến đấu này càng cảm thấy thú vị. Đặc biệt là Vu Nhai. Hắn thực sự có đủ loại thủ đoạn nhiều không kể xiết. Giống như bảo vật lấy không hết. Nhưng bởi vì ở khoảng cách xa cũng không biết trận so đấu này được đặt cược là cái gì.

Điều khiến cho bọn họ cảm thấy thật đáng tiếc, chính là đột nhiên thấy Vũ Qua đột phá, khiến trái tim Hạng Phi vốn nâng lên, lại thả xuống.

Nhưng vì sao những người phía sau lại đột nhiên đột phá tập thể như vậy?

- Hình như là tổ trưởng tổ 16 nói gì đó?

Kỵ sĩ giáo quan nào đó nói.

- Nói mấy câu khiến mười mấy người đột phá sao? Không thể nào đâu?

- Hạng Phi, tiểu tử này rốt cuộc còn có hậu chiêu gì vậy, có thể tiết lộ một chút không?

Tiết lộ cái rắm. Nếu như lão tử biết thì tốt rồi.

Trong lòng Hạng Phi thầm mắng, trên mặt nở nụ cười thần bí.

Mẹ nó, nếu như giáo quan lão tử nói ngay cả con bài chưa lật của tiểu tử này ta cũng không biết, vậy cũng quá mất mặt. Vu Nhai thần bí cũng nghĩa là mình thần bí. Làm giáo quan, dính một chút ánh sáng gia hỏa này, không có vấn đề gì chứ?

...

- Lôi hổ xông thần, đi tìm chết đi!

Vũ Qua Binh Linh vừa thể hiển, đã có thể sử dụng ra một vài chiêu thức của Binh Linh.

Hắn là đối tượng được Lãnh Thu Dương trọng điểm bồi dưỡng, không có khả năng không có tuyệt kỹ cường đại.

Ầm

Một tiếng nổ cực mạnh vang lên. Tên kỵ sĩ dự bị Hoàng Binh Sư nhị đoạn trực tiếp bị đánh bay. Bụi bay mù mịt khắp bầu trời, sau đó lại từ từ tan ra.

Vũ Qua thu hồi trường qua trên tay, đi từng bước một quay về phía đội ngũ của mình. Hắn cũng không liếc mắt nhìn tên kỵ sĩ dự bị kia một cái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trên người Vu Nhai.

- Vu Nhai, sau khi chấm dứt chúng ta đánh một trận, vì Dạ Tình.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái.

Tai bay vạ gió ơi là tai bay vạ gió. Sớm biết như vậy, trước đây hẳn phải cầm vật nhỏ của Dạ Tình thật sự bỉ ổi một lần mới đúng. Hiện tại quá mức thua thiệt rồi.

Hắn liếc mắt nhìn Dạ Tình, chỉ thấy Dạ Tình nhìn hắn mỉm cười, sau đó trực tiếp không để ý tới nữa.

- Cẩn thận ta sẽ thật sự cứng rắn cưới nàng, khiến U Hoang trong lòng nàng gặp quỷ đi.

Vu Nhai nhỏ giọng uy hiếp nói.

- Ngươi dám?

- Ta có gì không dám?

Vu Nhai hung tợn nói.

- Ngươi nói như vậy, còn với Thủy Tinh thì sao?

- A, nói cũng phải. Tối đa lão tử cưới trước cưới sau bỏ. U Hoang chắc hẳn cũng sẽ không muốn nàng nữa.

Vu Nhai cũng không sợ sự uy hiếp của nàng. Hắn thật sự không sợ người khác uy hiếp.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ mạnh miệng nói, không chịu thua mà thôi.

- Vu Nhai, ngươi không dám ứng chiến sao?

Ở trong mắt Vũ Qua, Vu Nhai và Dạ Tình chính là đang thủ thỉ tâm tình.

Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ. Trước đó hắn vốn thật sự bội phục Vu Nhai. Nhưng hiện tại sự bội phục này đã biến mất.

Hóa ra Vu Nhai là vị hôn phu của Dạ Tình, nhưng lại không dám thừa nhận, không dám đánh với mình một trận, còn sử dụng U Hoang gì đó làm thế thân.

Đúng vậy, điều khiến Vũ Qua phẫn nộ chính là, Vu Nhai không dám quang minh chính đại cùng mình tranh đoạt Dạ Tình.

Về phần U Hoang, dường như nghe đám người của tiểu đội Ẩn Nguyên nói có một người như thế, ban đầu còn tưởng rằng người kia và Dạ Tình thật sự có gì. Nhưng bây giờ hắn mới biết, đây căn bản chỉ là tấm lá chắn do hai người đẩy ra chặn mình.

- Chiến đấu, vì sao không chiến đấu, vì Dạ Tình!

Vu Nhai đứng lên quát.

Dạ Tình ngây người. Nàng không nghĩ tới trước mặt nhiều người như vậy, Vu Nhai thật sự nói ra những lời đó. Nếu chẳng may thật sự bị U Hoang nghe được, vậy nàng phải làm sao bây giờ? Nhưng câu nói Vì Dạ Tình hình như lại khiến cho lòng nàng cảm thấy có chút ấm áp, có chút khác thường.

Vu Nhai đương nhiên dám nói. Dạ Tình nàng dám hãm hại ta, ta có gì không dám nói. Ta lại là nam nhân, lại không bị thiệt.

- Hì hì, tên lường gạt, đánh bại Vũ đầu gỗ, đến lúc đó Tiểu Mỹ có thể đóng gói theo Dạ Tình tỷ tỷ cùng gả cho ngươi.