Triệu Hoán Thần Binh

Chương 288: Dạ Tình rầu rĩ




Vu Nhai không có khả năng làm đồ tốt nhất cho người tổ khác. Những thứ tốt hắn đều dùng cho đám người Dạ Tình và Tiểu Dạ. Tốc độ của hắn rất nhanh. Trang bị giống như hoa sen của Dạ Tình đã được nâng cao trang bị xong.

Sau đó Vu Nhai không để ý tới nữa, tiến vào rừng rậm mặc vào cho nàng. Hắn lại lấy trang bị của Vu Tiểu Dạ ra, cũng rèn lại. Lần này thứ dùng để nâng cao lại càng tốt hơn.

Đương nhiên, còn có cả của đám người Tiểu Mỹ và Huyết Lệnh, Răng Lớn.

Mấy giờ trôi qua, Vu Nhai cùng Dạ Tình một lần nữa trở lại bên trong tiểu thành Thanh Man.

Đêm đã khuya. Trên đường phố gần như không có người nào. Bầu không khí có vẻ áp lực. Huyền Thần Điện quả thực không truyền tin tức đến, dường như đột nhiên biến mất. Vu Nhai và Dạ Tình cũng không che giấu, mà chậm rãi vào thành.

Không ít người giống như những con chuột ở trong bóng tối đều phát hiện ra sự hiện hữu của hắn. Bất kể là phía bạn hữu, hay sắp trở thành kẻ địch.

Trở lại khách sạn, Vu Nhai không nghỉ ngơi, trực tiếp lấy những thứ trộm được ra, tiếp tục công việc rèn của hắn. Ánh mắt mọi người nhìn hắn đều là lạ, lại không nói gì thêm.

Hiện tại tên đã đặt ở trên dây cung, không bắn ra không được. Cho dù có được những vật này là phi pháp.

Tâm tình Dạ Tình lại trở nên phức tạp. Ngay cả ánh mắt mọi người nhìn nàng như nhìn thấy cường đạo, nàng cũng không chú ý tới.

Nàng cảm giác trang bị trên người chí ít đã tăng lên một cấp, cảm giác thư thái và nhẹ hơn rất nhiều. Nhưng mỗi khi như vậy, theo bản năng nàng lại nghĩ đến một chuyện. Tên hỗn đản này sao lại nắm chắc số đo từng vị trí trên người mình, tới mức có thể rèn ra trang bị hoàn mỹ như vậy?

- A, Dạ Tình, sao ta lại cảm giác chiếc váy chiến hình hoa sen đen của muội không giống với mọi khi vậy?

Nghiêm Sương không biết từ nơi nào xông ra.

- Còn chưa phải nhờ gia hỏa thối kia hỗ trợ nâng cao sao.

- Đã giúp muội nâng cao, muội còn mắng chửi người ta.

Nghiêm Sương cười nói. Tuy rằng tuổi tác của nàng và Dạ Tình tương đương nhau, nhưng bởi vì nàng sớm gia nhập quân đội, trên người lộ vẻ thành thục hơn. Lại thêm tính tình phụ thân nàng vốn có thể làm cho nữ tử biến thành trưởng thành hơn.

- Không biết, dù sao vẫn cảm thấy gia hỏa này nên mắng, thậm chí đáng đánh.

- Thật khiến cho người ta đố kỵ. Tỷ tỷ ta lại không có người nào tới nâng cao trang bị!

Nghiêm Sương cười nói.

- Ta đã giúp tỷ qua hỏi hắn. Gia hỏa kia nói trên hắn không có cách nào nâng cao được bộ trang bị của tỷ, cho nên mới không tìm tỷ.

Dạ Tình cũng không nghe được ẩn ý trong lời nói của Nghiêm Sương, mặt hơi sưng lên nói.

Trên mặt Nghiêm Sương rõ ràng lộ vẻ kinh ngạc. Bộ Huyết Linh Khinh Giáp trên người nàng quả thực rất không tầm thường, còn do phụ thân đánh cược với thành chủ mới nhận tới. Không nghĩ tới Vu Nhai nhìn vài lần đã nhận ra bản chất. Nàng chợt lắc đầu nói:

- Ta cũng nhìn không thấu người này.

- Đúng vậy, ngày hôm nay tiểu tử này chỉ dùng nửa giờ, đã thu gom đủ số nguyên vật liệu. Thật không biết hắn làm sao lấy được.

- Muội còn không biết sao? Vừa rồi trong thành phát hiện ra chuyện lớn, muội không có nghe nói sao?

- Không biết. Vừa rồi ta và gia hỏa kia đi ra khỏi thành. Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Dạ Tình tò mò nói.

- Vừa rồi có mấy cửa hàng đều cùng lúc phát sinh mất trộm, mất một số lượng nguyên vật liệu lớn. Thậm chí có hai cửa hàng gần như bị lấy sạch. Toàn thành đều đang sôi trào. Mục tiêu của các chủ quán này đều nhắm thẳng vào chúng ta.

Nghiêm Sương nói.

Dạ Tình há hốc miệng. Nàng thật sự hoàn toàn hết chỗ nói nổi. Gia hỏa kia rốt cuộc là cường đạo hay là tên trộm vặt vậy? Thời điểm khi hắn ở Độc Cô gia, lẽ nào hắn trộm đồ lót của ai đó nên mới bị đuổi ra ngoài sao?

Nàng lại hỏi Nghiêm Sương xem cuối cùng sự tình được xử lý như thế nào. Nghiêm Sương thoáng cười nói:

- Không có gì, ta trực tiếp cho hắn nhìn nhẫn không gian của chúng ta. Sau đó cũng không giải quyết được gì. Ai bảo gia hỏa kia đã ra khỏi thành.

Nghiêm Sương lắc đầu. Xem ra Vu Nhai đã tính toán hết mọi chuyện có thể xảy ra, bởi vậy mới trực tiếp ra khỏi thành. Thực sự là...

- Thật là. Lúc đầu tỷ giới thiệu hắn theo ta tham gia nhiệm vụ ở vương quốc Lạc Thiên, ta còn cảm thấy hắn là một Kỳ Binh Giả, ngoại trừ Khu Phong Thứu ra cái gì cũng không phải. Lết quả, hắn liên tục làm ra từng chuyện khiến ta phải kinh ngạc. Có đôi khi ta thật sự muốn lột sạch hắn ra xem thử thế nào.

Dạ Tình trầm mặc một hồi mới không nhịn được nói. Đối với chuyện hắn có thể trộm cắp, ngược lại nàng không cảm thấy có gì kỳ quái. Trong lần kiểm tra tại tiểu đội Ẩn Nguyên đã nói rõ tất cả.

- Nếu như muội muốn lột trần hắn, nói không chừng hắn sẽ rất hoan nghênh đấy!

Nghiêm Sương đột nhiên cười nói.

- Tỷ lại chọc ta!

Dạ Tình đảo mắt. Nàng và Nghiêm Sương gần như đã cùng nhau lớn lên, không có gì giấu nhau. Nhưng nàng thật ra không cảm thấy xấu hổ, lại nói:

- Đúng rồi, đã lâu không ngủ cùng với tỷ. Ngày hôm nay chúng ta cùng nhau ngủ đi.

- Được rồi. Chắc hẳn nha đầu Tiểu Mỹ kia biết cũng sẽ chạy tới.

- Khanh khách, đến lúc đó chúng ta lại có búp bê sống để chơi.

Dạ Tình cũng có chút tà ác cười nói.

Hai nàng ngủ như vậy, đột nhiên hình như không có gì để nói. Bên ngoài vẫn truyền đến tiếng rèn sắt, Chứng tỏ đám người Vu Nhai còn đang chiến đấu hăng hái suốt đêm. Sự trầm mặc đột nhiên khiến hai người cảm thấy có chút áp lực!

- Dạ Tình, tình trạng của muội bây giờ rất nguy hiểm!

Nghiêm Sương thu nụ cười, thở dài nói.

- Cái gì?

Dạ Tình trả lời.

- Đối với Vu Nhai, cảm giác của muội có chút nguy hiểm.

Nghiêm Sương nói.

- Nguy hiểm gì chứ?

- Chính là loại nguy hiểm này. Chính muội có lẽ còn chưa ý thức được, nhưng ta lại cảm giác được. Ta cũng không hiểu cảm giác này cho lắm. Nhưng ta cảm thấy trong đầu muội sợ rằng đều là bóng dáng của hắn. Thật không biết trước đây ta giới thiệu hắn cùng muội đi làm nhiệm vụ là đúng hay là sai nữa!

- Ta đối với hắn sao? Sao có thể như vậy được? Ta thích U Hoang mà?

Dạ Tình nói.

- U Hoang, gia hỏa kia hư vô mờ mịt, giả thần bí. Muội chỉ mới gặp người ta có hai lần. Mỗi lần đều trong tình huốn hắn vẫn đang đeo mặt nạ. Như vậy muội làm sao có thể thích hắn được. Chỉ sợ vừa rồi, muội ngay cả U Hoang thế nào cũng không nhớ ra được!

Nghiêm Sương bất đắc dĩ nói.

Dạ Tình chợt cả kinh. Hình như vừa rồi, trong đầu nàng thật sự chỉ có chuyện của Vu Nhai, thật không có nhớ tới U Hoang tới. Nghĩ đến tình cảnh Vu Nhai tiến vào rừng rậm sương mù dày đặc, thấy tình cảnh Thủy Tinh liều lĩnh vọt vào, thấy tình cảnh Vu Nhai độc chiến Lạc gia, nhớ tới tám tháng trước nàng không nhận được bất kỳ tin tức nào của Vu Nhai, bình thường lại có tâm tình đi tìm hắn...

- Không, không có khả năng đó đâu. Ta cùng lắm chỉ cảm thấy tên họ Vu kia có chút thần bí, có chút vô sỉ, nhưng thực ra con người hắn cũng không tệ lắm mà thôi.