Vu Nhai cảm giác Tiểu Thúy cũng không hẳn có linh tính bằng nó. Có lẽ nó còn có lính tính gấp nhiều lần so với con béo mập của Nguyệt Lâm Sa. Tiểu gia hỏa này tuyệt đối không đơn giản.
- Gào...
Đúng lúc này, trong thế giới bóng tối truyền đến âm thanh chấn động, Hình như từ phía xa vọng lại, nhưng giống như linh hồn bị chấn thương. Tiểu thú cũng sợ tới mức lông dựng đứng. Nó kêu lên một tiếng vọt tới trong lòng Thủy Tinh, muốn quyển sách kim sắc ở trong tay Thủy Tinh che chắn.
- Nhanh thu sách ma pháp lại!
Vu Nhai kêu lên một tiếng kỳ quái, nói với Thủy Tinh:
- Đi, trở lại!
Không biết vì sao, rõ ràng không nhìn thấy bóng dáng của ma thú hắc ám, nhưng trong lòng Vu Nhai lại có cảm giác sợ hãi. Dường như một khắc sau có thể nguy hiểm tới tính mạng. Trong nháy mắt bọn họ đi tới trước cửa lớn màu trắng, vọt vào. Mà trong chớp mắt khi hắn quay đầu lại, một cái đầu cực lớn, cực dữ tợn từ trong thế giới hắc ám thò ra. Một khí tức khủng khiếp điên cuồng ập tới.
- Trời ạ, đây là tốc độ quỷ gì vậy? Ma thú hắc ám này rốt cuộc là giai mấy?
Vu Nhai kêu lên một tiếng quỷ dị, phát huy thuật ám ảnh chặn giết đến mức tận cùng. Trong chớp mắt đã thấy được lối ra, hắn cũng không dám quay đầu lại nữa.
- Gào...
Âm thanh chấn động. Vu Nhai cảm giác linh hồn cũng muốn bị đánh tan. Hắn cắn nhẹ đầu lưỡi, để đầu óc tỉnh táo một chút.
Quả cầu thủy tinh màu trắng đã xuất hiện trước mắt. Hắn giống như chơi trò túc cầu, sử dụng cái đầu hung hăng đánh về phía quả cầu thủy tinh...
Quả cầu thủy tinh bị đụng bắn ra khỏi cánh cửa cung điện màu trắng. Bạch quang co lại. Đường vân không còn tồn tại. Phía trên cánh cửa đã xuất hiện một cái đầu cực lớn thò vào. Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, truyền đến tiếng rống rung trời. Cung điện màu trắng chấn động, trong phút chốc nổ tung, giống như công trình kiến trúc bị phá hủy trên TV kiếp trước. Vu Nhai và Thủy Tinh bị hung hăng bắn văng ra ngoài.
- Ta ngất. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Động đất sao?
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, mọi thứ mới trở lại bình yên. Khắc Lạp Phu và Khắc Lạp Ngạo từ trong đống kiến trúc đổ nát ló đầu ra ngoài, hùng hùng hổ hổ nói.
Bọn họ thật không may. Vừa rồi, bọn họ vẫn đang nghiên cứu xem làm thế nào để mở ra cánh cửa lớn kia. Sau đó liền thấy cửa lớn lại mở ra. Bọn họ đang muốn xông qua, kết quả lại thấy hai nhân ảnh bay ra. Sau đó có một tiếng rống lớn khiến linh hồn của bọn họ run rẩy. Tiếp đó, là đống kiến trúc sụp xuống.
- Ầm!
Đống đá nổ mạnh. Vu Nhai lôi kéo Thủy Tinh đứng lên. Hai người đều lộ vẻ vô cùng chật vật. Toàn thân đều là bụi trắng. Lúc này cho dù là Thủy Tinh cũng không có thời gian chú ý tới hình tượng. một khắc vừa nãy thật sự quá kinh khủng.
Trong lòng nàng vẫn thấy sợ hãi. Hai người đều có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Đúng vậy, trước sau không quá mười giây đồng hồ, lại giống như đã chết nhiều lần. Thật đáng sợ.
- Chít chít...
Tiểu thú kêu lên vài tiếng, lén lén lút lút nhìn xung quanh một chút. Khi phát hiện đã không còn khí tức trước đó, nó mới thở phào một hơi. Rất nhanh nó hình như ngửi được mùi gì, mũi thoáng động. Tiếp đó nó điên cuồng kêu lên, hưng phấn nhảy ra. Thấy nơi này có khí tức quang minh nồng đậm khiến nó rất hưng phấn. Vu Nhai nhìn thấy, có chút khó hiểu. Nó rốt cuộc là ma thú hắc ám hay là ma thú quang minh?
Vu Nhai không để ý tới nó, đi tới nơi có cánh cửa ánh sáng màu trắng trước kia, mở ra cẩn thận nhìn một chút. Chỉ thấy có hơn mười cái lông đứt màu đen. Sau đó hắn mới thở hắt ra một hơi, cười khổ. Truyền tống trận kỳ diệu như thế cũng không bổ của đại gia hỏa này đi. Vừa rồi hắn rõ ràng thấy đầu của nó đã vươn tới một chút. Thật đáng sợ.
- Không sao. Con mẹ nó, đại gia hỏa này cường đại tới mức nào chứ?
Vu Nhai trực tiếp ngồi xuống, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Đột nhiên mặt hắn lộ vẻ cổ quái, giật mình kêu lên một tiếng.
- Thứ gì cọ ta?
Phía sau là cánh cửa lớn màu trắng vừa rồi, đột nhiên có thứ gì ở phía sau cọ hắn, hắn không bị hù chết mới là lạ.
- Ta ngất. Tiểu thú ngươi không phải ở chỗ Thủy Tinh sao, thế nào lại đột nhiên chạy tới phía sau ta?
Lúc này Vu Nhai mới nhìn rõ hóa ra phía sau chính là tiểu thú. Hắn lại thở phào nhẹ nhõm. Tiếp tục như vậy nữa, không muốn bệnh tim sợ cũng khó. Chỉ thấy tiểu gia hỏa nhặt mấy sợi lông đứt màu đen, trong lòng Vu Nhai khẽ động, cũng cướp mấy cái, làm tiểu thú kêu lên vài tiếng.
...
Chớp mắt một ngày đã trôi qua. Cung điện vốn đã bị sụp xuống được sửa qua, nhưng không còn là cung điện nữa, biến thành ngôi mộ kiên cố màu trắng, chôn ngôi mộ gồm thi thể và linh hồn của hai vị tiền bối ở bên trong. Đồng thời cũng lấy danh nghĩa đệ tử để lập bia.
Đứng ở trước ngôi mộ màu trắng, Vu Nhai cùng Thủy Tinh dắt tay bái lạy sau đó mới đứng lên. Trên mặt hai người đều lấm tấm mồ hôi, thoáng thở hổn hển. Xây dựng phòng ở, dọn dẹp các vật linh tinh, quả thực có chút mệt nhọc, lại không thể không hài lòng.
Quả cầu thủy tinh của thánh nữ Quang Minh đã vỡ. Lúc này xung quanh lại rơi vào bóng tối. Không biết lúc nào sẽ có ma thú đi qua, nên phải cẩn thận.
- Sư phụ sư mẫu, chúng ta phải đi rồi. Nếu có cơ hội ta sẽ lại dẫn Thủy Tinh tới bái tế các ngài. Không chừng tới khi đó các ngài có thể nhìn thấy đồ tôn của các ngài.
Vu Nhai đứng ở trước phần mộ của hai vị tiền bối nghiêm trang nói.
- Đồ tôn, có ý gì?
Thủy Tinh ngẩn người ra, chợt có phản ứng, kêu lên:
- Ngươi nói cái gì vậy? Ai muốn có... Đồ tôn với ngươi!
- Không phải sao? Nàng không phải đã đáp ứng rồi sao?
- Ai đáp ứng ngươi. Ta chỉ đáp ứng qua lại với ngươi, chứ không có nói muốn …. với ngươi... Ai nha. Ta còn chưa chính thức công nhận ngươi mà?
Thủy Tinh vốn còn muốn nói đồ tôn, nhưng cảm giác quá mập mờ, gia hỏa này nhất định sẽ mặt dày mày dạn.
- Cái gì? Còn chưa chính thức công nhận. Không phải nàng đã từng nói làm quỷ công, quỷ bà sao?
- Khi đó ta nghĩ ngươi sắp chết, ai biết hóa ra ngươi giả heo ăn lão hổ.
Thủy Tinh tức giận nói.
- Nàng nhẫn tâm để sư phụ sư mẫu không nhìn thấy đồ tôn sao? Bọn họ đã chứng kiến, còn có lễ gặp mặt?
Vu Nhai giơ chiếc vòng tay trong tay lên nói:
- Nếu như sư phụ sư mẫu dưới suối vàng có biết được, nhất định sẽ rất thương tâm!
Người này đen cũng có thể nói thành trắng.
Thủy Tinh không thể nói được gì nữa.
Gia hỏa hỗn đản này không ngờ dùng cả sư phụ sư mẫu mà nói chuyện. Nàng muốn phản bác lại cảm thấy dường như có lỗi với hai vị tiền bối. Nghĩ đến câu chuyện của bọn họ thật sự rất cảm động. Mỗi nữ hài đều muốn có chuyện tình kinh thiên động địa, đều muốn gặp được anh hùng, giống như sư phụ vậy không sợ gian nan nguy hiểm cứu sư mẫu. Nhìn lại Vu Nhai một chút, nàng thật sự nhìn không ra được hắn có điểm nào giống như anh hùng.
- Hắc hắc, không nói lời nào chính là thầm chấp nhận!