Triệu Hoán Thần Binh

Chương 215: Chúng ta cùng nhau ngồi nhà giam




Có người không nhịn được kêu lên. Không ngờ lại là Địa Binh Sư!

- A, sao lại chỉ có chút thực lực như vậy? Không phải để ta lãnh giáo lực lượng của ngươi sao? Thật quá yếu, không có lực, thật sự không có lực!

Người béo mập kỳ lạ kia rung đùi đắc ý nói.

Ta ngất. Ngươi đường đường là Địa Binh Sư động thủ đối với Hoàng Binh Sư, đương nhiên là quá yếu. Da mặt gia hỏa này cũng thật là trơn, thật sự dày hơn da gấu. Đột nhiên, hắn hình như lúc này mới chú ý thấy mình đã trở thành tiêu điểm chú ý. Hắn nói:

- Đừng nhìn ta như vậy. Ta chỉ đi ngang qua, chỉ do đi ngang qua mà thôi. A, đúng rồi. Tiểu tử này, xin hỏi phủ thành chủ đi như thế nào?

Đột nhiên, tên mập kia chạy đến bên cạnh Vu Nhai đang bị bao vây, thỉnh giáo hắn. Cũng không biết thân thể hắn mập như vậy, làm thế nào lại chạy tới được bên cạnh Vu Nhai.

Lúc này Vu Nhai mới nhìn thấy được tướng mạo hắn, khẽ a một tiếng, trên mặt có sương mù bao quanh, không ngờ nhìn không rõ lắm. Xem ra là người mập nào cố ý che giấu. Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên thân ảnh của phân hội trưởng nghiệp đoàn võ học kia.

Nhưng hắn lại lắc đầu. Nhìn thế nào, vị phân hội trưởng kia cũng không giống như cao thủ. Hơn nữa dáng người của vị này hình như cũng béo hơn một chút. Dù sao Vu Nhai cùng chỉ có duyên gặp mặt Hồng phân hội trưởng có một lần, cũng đoán không ra rốt cuộc có phải hay không.

- Tính toán một chút, ta là một người mù đường. Ngươi liền dẫn theo ta đi tới phủ thành chủ là được!

Người béo mập kia không đợi Vu Nhai đáp lời, trực tiếp nói.

- Được, đa tạ tiền bối!

- Ngươi cám ơn ta làm gì. Là ngươi dẫn ta tới phủ thành chủ có được hay không?

Người béo mập kia thật vất vả trợn trừng đôi mắt vốn híp lại thành một đường nói. Chợt trên tay hắn vung lên, ép tất cả mọi người nhường đường, dẫn theo đám người bọn họ rời khỏi nơi này, tiến về phía phủ thành chủ.

Không người nào ngăn cản, không người nào dám ngăn cản. Cho dù là gia chủ Lạc gia cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi.

Địa Binh Sư, đây đã là tồn tại có thể hoành hành ngang dọc. Tuy rằng ở trong Bắc Đấu Thành cũng không phải không có Địa Binh Sư, hơn nữa cũng sẽ không quá hiếm, nhưng bọn họ đều là cường giả siêu cấp. Trong Lạc gia không có. Chí ít bây giờ trong nhà không có.

- Nhanh, nhanh đi thông báo với tổng chỉ huy đại nhân!

Cuối cùng Hoàng Vu Phu đứng lên, tức giận rít gào.

...

Đã sắp tới phủ thành chủ, người béo mập nhìn cánh cửa lớn màu hồng, lắc đầu:

- Hóa ra phủ thành chủ là như vậy. Thất vọng, quá thất vọng rồi. Hoàn toàn không khiến cho ta có chút hứng thú nào. Vậy ta đi trước đây!

Người béo mập nói xong, không đợi mọi người kịp phản ứng, đã trực tiếp lắc mình rời khỏi đó. Đúng thực là tới vô ảnh, đi vô tung...

Mọi người nhìn nhau. Tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng tất cả mọi người đều biết, người béo mập này tới trợ giúp bọn họ. Có lẽ là do Mượn kiếm huynh mời tới. Có lẽ là một vị đại hiệp gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ. Nói chung, tới vì giúp Vu Nhai.

- Lữ Nham, sao ta có cảm giác vị tiền bối này thế lại rất giống với vị Hồng hội trưởng của nghiệp đoàn võ học kia vậy?

Vu Nhai biểu tình cổ quái nói.

- Đúng vậy. Nhưng vì sao nghiệp đoàn võ học lại muốn ra tay giúp chúng ta?

Lữ Nham có chút nghi ngờ.

Vu Nhai chớp mắt, nhún vai. Hắn thật sự không rõ vì sao nghiệp đoàn võ học gì đó lại giúp mình. Lẽ nào chỉ vì muốn kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích sao? Rất có thể. Đương nhiên, hắn vẫn không xác định được người béo mập này chính là Hồng hội trưởng của nghiệp đoàn võ học.

Không ai phát hiện, Thủy Tinh ở bên cạnh Vu Nhai, nhìn Vu Nhai đang nghi ngờ không hiểu, có chút đắc ý.

...

Cuối cùng bọn họ đã đi tới trước phủ thành chủ, tất nhiên không cần phải tiếp tục quan tâm về vấn đề này nữa.

Bất kể là Dương lão sư hay Dạ Tình, đều có biện pháp nhìn thấy thành chủ. Trên thực tế thành chủ phủ lại không thể không biết chuyện đã xảy ra ở Lạc gia trước đó. Chỉ có điều không muốn quản tới mà thôi. Nhưng bây giờ, nếu bọn họ đã đến trước phủ, thành chủ lại không thể không quan tâm, ít ra là ngoàiu mặt. Sau đó thành chủ truyền mệnh lệnh đến, sai người bắt Vu Nhai lại. Ngày hôm sau hắn sẽ đích thân đứng ra thẩm vấn thẩm vấn.

- Ta có thể ở cùng với hắn hay không?

Thủy Tinh đột nhiên làm ra hành động ngoài dự đoán của mọi người.

Hiện tại đã là ban đêm. Lấy thân phận thành chủ, hiện tại tất nhiên sẽ không lập tức hỏi đến việc này. Hắn có thể đưa ra lời hứa ngày hôm sau sẽ đích thân đứng ra đã là không tệ. Về phần bắt giữ tối hôm trước, không ai có một câu oán hận. Bắt giữ Vu Nhai ở trong phủ thành chủ, chính là đang bảo vệ hắn.

Hắc hắc. Những chỗ khác, ai có thể bảo đảm kỵ vệ Bắc Đấu không trực tiếp bao vây tấn công chứ?

- Cũng tính thêm ta nữa!

Lữ Nham theo phía sau Thủy Tinh nói.

Răng Lớn, Tiễn Linh cùng Huyết Lệnh cũng đứng dậy, ý tứ đặc biệt rõ ràng. Dạ Tình còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Mỹ không ngờ lại đưa ra quyết định:

- Ta còn chưa biết ngục giam là thế nào. Ta cũng muốn xem thử nó thế nào, chắc hẳn cũng thú vị.

Nếu Tiểu Mỹ đã quyết định như vậy, Dạ Tình còn có gì để nói nữa:

- Ta cũng chưa từng ở đó. Cũng cảm thấy rất hứng thú.

Dạ Tình cảm giác hứng thú. Vũ Qua cũng cảm thấy rất hứng thú. Tuy rằng gia hỏa này rất lạnh lùng, nhưng da mặt lại chỉ mỏng hơn như Vu Nhai một chút. Hắn mặt dày mày dạn muốn đi theo vào, khiến tất cả mọi người gần như không có chút quen biết với hắn, thật sự không biết phải nói gì.

- Ta không có quyền quyết định. Ta sẽ báo cáo với thành chủ trước!

Tổng quản của phủ thành chủ nhìn mọi người đưa ra quyết định như vậy thì ngẩn người. Nhưng ngay sau đó hắn lại trở lại bình thường. Hắn cảm giác được, thành chủ vẫn có chút để ý đối với chuyện này, cho nên cũng không ngại cực khổ làm chân chạy. Rất nhanh hắn đã chạy ra nói:

- Thành chủ bảo ta hỏi các ngươi, vì sao tất cả lại muốn vào trong ngục giam cùng nhau?

Ngoại trừ Vũ Qua, mọi người liếc mắt nhìn nhau, nói:

- Chúng ta là chiến hữu, chúng ta đã từng cùng chiến đấu sinh tử có nhau!

Cuối cùng quản gia đại nhân cũng mỉm cười, biểu tình quả nhiên là vậy. Tuy rằng hắn biết rõ là đáp án này, nhưng nghe bọn họ nói ra thoải mái như vậy lại thấy cảm động. Có ai không từng có một thời trẻ tuổi, có ai không từng kích động?

Đế quốc Huyền Binh cùng đế quốc Ma Pháp gần như mỗi năm đều chinh chiến. Tình cảm giữa các chiến hữu là phần quan trọng nhất để tạo thành một đế quốc.

Hắn tùy ý khoát tay áo. Mấy tên binh sĩ trong phủ đi ra, dẫn đám người Vu Nhai cùng đi vào. Binh sĩ trong phủ hiển nhiên cũng nghe được lời đối thoại vừa rồi. Mỗi người đều nhìn không chớp mắt, cho đám người Vu Nhai một lễ tôn trọng, cũng không động tay động chân.

Trong lúc đó, trước cửa phủ thành chủ chỉ còn lại một mình Dương lão sư. Ngoài trời gió hơi lớn, khiến tóc Dương lão sư bị thổi bay.