Cũng không trách được Thiên
Bằng thú kim sắc tuy rằng cũng là một trong sáu đại thần thú, lại kém
như vậy, vẫn tiếp tục ở lại đại lục Thần Huyền.
Về phần Nguyệt Rèn, phiến đá thần bí, đó đều vật Lâu Dã lưu lại cho chủ
nhân Huyền Binh Điển. Có thể tìm được đồng thời nhận được hay không,
điều này hoàn toàn dựa vào bản thân chủ nhân Huyền Binh Điển...
Phân thân Lâu Dã cũng chỉ có trí khôn và lực lượng của phân thân linh
thể, nhưng không có ký ức mấy vạn năm sau. Nói cách khác, hiện tại ở
trong vũ trụ Lâu Dã không biết là chết hay sống. Cũng không biết hắn rốt cuộc có thành công hay không.
- Vu Nhai, sẽ có một ngày ngươi thật sự sẽ đi tới Tinh Huyền Kiếm Phái sao?
Ngay thời điểm Vu Nhai chuẩn bị bước vào bầu trời sao, Thôn Thiên Kiếm Linh không nhịn được cúi đầu hỏi.
- Nàng muốn trở về sao?
Vu Nhai quay đầu lại, nhìn Thôn Thiên Kiếm Linh thuần linh thể bên cạnh, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm.
- Không biết, nhưng hình như không suy nghĩ gì cả.
Thôn Thiên Kiếm Linh khẽ nói.
Có thể trong lòng nàng đã nghĩ tới. Có lẽ nàng không muốn để cho Vu Nhai truyền nhân của Lâu Dã trở lại đánh vào mặt sư môn của nàng. Bởi vì
nàng tin tưởng chắc chắn có một ngày Vu Nhai nhất định sẽ vượt qua Tinh
Huyền kiếm phái của nàng, thậm chí vượt qua Lâu Dã...
- Muốn quay về thì quay về. Không muốn quay về không trở về, tùy tâm sở dục là được... Vu Nhai cười nói.
Nói xong, hắn trực tiếp kéo linh thể Thôn Thiên Kiếm Linh lại, cứ như
vậy bay vào bầu trời sao. Đúng vậy, không ngờ hắn có thể kéo theo linh
thể Thôn Thiên Kiếm Linh.
Bọn họ giống như đôi thần tiên quyến lữ. Nhưng ở trong mắt Kinh Thiên và các Nguyên Giới Chân Thần khác, hắn lại giống như ác ma khủng khiếp.
Thật ra thời điểm Vu Nhai bước trên con đường thông thiên, bọn họ đã biết bọn họ xong đời, tất cả đều đã chơi xong...
- Kinh Thiên, Huyền Thiên, Đoạn Thiên... Hủy diệt.
Vu Nhai đã mang theo Thôn Thiên Kiếm Linh đi tới trung tâm của trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực. Không để ý tới Tử Vực Tinh Không, hắn thản nhiên
nói. Trong nháy mắt, hắn liền huy động lực lượng trận pháp Huyền Nguyên
Chi Lực, đâm về phía ba đại Nguyên Giới Kinh Thiên.
- Không. Vu Nhai, ngươi không thể làm như vậy được. Chúng ta là Chân Thần... A!
Vu Nhai cũng nhận được truyền thừa của trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực.
Chỉ cần có lực lượng thật sự vượt qua Thần Hoàng thì có thể sử dụng
được. Hiện tại Vu Nhai đã hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của Thần
Huyền, là tồn tại có thể tự do bay lượn ở trong tinh không.
- Thu...
Ba đại Chân Thần hoàn toàn biến mất như vậy. Vu Nhai cũng không chớp mắt lấy một cái. Hắn ở trong tinh không đánh ra Thu tự quyết, trực tiếp thu cả ba vật dẫn đại Nguyên Giới vào trong Huyền Binh Điển.
Hiện tại Huyền Binh Điển đã không chỉ có mười trang Huyền Binh nữa. Mà
bị thu vào, ngoại trừ vật dẫn rai, còn có người ở bên trong ba đại
Nguyên Giới. Bao gồm cả Kinh Hoàng. Những người này chờ sau khi trở về
sẽ giao cho Nguyệt Lâm Sa, Độc Cô gia chủ hoặc Ngọc Vấn Hiền xử lý là
được. Chợt, Vu Nhai đưa mắt nhìn về phía Ma Thiên Nguyên Giới...
- Vu Nhai, ta... ta...
Giọng Ma Thiên Chân Thần run rẩy. Sau khi nhìn thấy Vu Nhai tiêu diệt ba đại Chân Thần trong chớp mắt, nàng đã biết vận mệnh của mình đã không
thuộc về bản thân mình nữa. Nàng cũng không nghĩ tới, sau khi mở ra con
đường thông thiên, không ngờ nàng không mò được chút lợi ích nào.
Hắc, ở trong mắt Lâu Dã, sáu đại Thần Chi Nguyên Giới cũng chỉ là sản phẩm thất bại. Điều hắn để ý chỉ là truyền nhân kia.
- Yên tâm, ta đối với người của mình đương nhiên sẽ không hạ thủ, cũng
sẽ không thu nàng. Sau này nàng không còn là Thần Chi Nguyên Giới nữa.
Trên đại lục Thần Huyền cũng không có thần nữa. Từ nay về sau nàng...
thánh địa ma pháp.
Vu Nhai thản nhiên nói.
- Vâng. Vu Nhai đại... đại đế...
Ma Thiên Chân Thần cũng không biết nên gọi Vu Nhai là gì. Đồng thời nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vu Nhai có phần sững sờ. Hắn cũng không biết nên để cho người khác gọi
mình là gì. Hắn nhún vai. Không sao. Bọn họ thích gọi thế nào thì gọi.
Đợi hậu nhân bình luận là được. Hắn lại nhìn trận pháp Huyền Nguyên Chi
Lực xung quanh một chút, khẽ nói:
- Tan ra...
Trong nháy mắt, toàn bộ trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực theo đó biến mất...
Cứ như vậy, Vu Nhai mang theo Ma Thiên Nguyên Giới lao về phía đại lục
Thần Huyền, trực tiếp hạ xuống phía trên Độc Cô Thần Thành đã bị nghiền
nát...
Trong nháy mắt này, cuộc chiến tranh đã ngừng lại. Sau khi con đường thông thiên xuất hiện, chiến tranh đã tạm thời ngừng lại.
Do dự một chút, Vu Nhai vẫn quyết định thể hiện uy phong. Dù sao hắn cần lập tức dẹp loạn chiến tranh ngay lúc này. Bởi vậy, hắn đứng thật cao ở trên bầu trời Độc Cô Thần Thành, chậm rãi mở miệng nói:
- Từ hôm nay trở đi, cuộc chiến tranh trên đại lục Nguyên Giới đã kết
thúc. Lấy danh nghĩa Vu Nhai ta tuyên bố, từ nay về sau Thần Huyền không có Nguyên Giới, chỉ có sáu thánh địa lớn. Độc Cô Kiếm Minh, thánh địa
kiếm...
Tiếng nói vừa dứt, một thanh kiếm trực tiếp rơi về phía Độc Cô Thần
Thành. Đó chính là Lạc Thiên Thần Kiếm. Rơi xuống theo ngoại trừ Vu Nhai và Tiểu Hắc ra, còn có Độc Cô Chiến Huyền tồn tại cường đại nhất trên
đại lục Thần Huyền.
- Đế quốc Ma Pháp, thánh địa ma pháp... Ma Thiên Nguyên Giới hạ xuống đế quốc Ma Pháp, lơ lửng ở phía trên bầu trời Ma Pháp Đế Đô.
- Đế quốc Huyền Binh, thánh địa Huyền Binh; liên minh bách tộc, thánh
địa Cổ Ma; cổ quốc Thần Duệ đổi tên là đế quốc Cổ Duệ, thánh địa tính
mạng; Thánh Thần Giáo Hội sẽ không tồn tại nữa. Thế giới chỉ có nghiệp
đoàn Lữ Giả, thánh địa lữ giả...
Vu Nhai cũng không biết hắn làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không.
Nhưng hắn biết nơi nào có người nơi đó còn có thể có chiến tranh. Thánh
địa, chỉ là để những người vốn lưu lạc vì chiến tranh có chút lòng trung thành, không hơn.
Hắn cũng không muốn phải thống nhất toàn bộ đại lục Thần Huyền gì đó.
Hắn thật sự không có hứng thú trở thành người thống trị Thần Huyền.
Giống như Lâu Dã, hắn chẳng qua coi đại lục Thần Huyền thành nơi tu
luyện mà thôi.
Về phần các Nguyên Giới, tuy rằng ném ở trong các thế lực lớn, vẫn có
mối liên hệ với Huyền Binh Điển của hắn. Mặc dù Ma Thiên Nguyên Giới
không bị thu vào Huyền Binh Điển cũng không ngoại lệ. Bởi vì giữa bọn họ có khế ước Nguyên Giới.
Điều hắn có thể làm chỉ có như vậy. Tiếp theo tất cả mọi chuyện cứ để
cho sinh linh đại lục Thần Huyền xử lý theo quy tắc Thần Huyền đi. Hắn
đã vượt qua quy tắc Thần Huyền. Sau này có lẽ còn có thể có chiến tranh. Nhưng hắn cũng sẽ không đi quản nữa. Giấc mộng của hắn đã thành. Hắn là tồn tại tiêu dao nhất trên đại lục Thần Huyền. Tiếp theo chỉ cần dẫn
theo người thân và bằng hữu của hắn tự do tự tại hưởng thụ là được.
Ban đầu Vu Nhai cảm thấy tuyên bố xong những chuyện này, hắn sẽ không
còn chuyện gì phải làm nữa. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra, vẫn
có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Nói ví dụ như vấn đề đại đế liên minh bách tộc. Vu Nhai không muốn làm, ít nhất phải chọn ra một người đi làm chứ?