Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1801: Rừng lá kim




Trước khi Luyện Khinh Vũ quyết định hạ sát thủ đối với mình, phải trở nên cường đại hơn. Thậm chí còn phải cường đại hơn gấp nhiều lần. Hắn không buông tha bất kỳ cơ hội nhỏ nào.

Vu Nhai ở trong mắt của Luyện Khinh Vũ trước mắt này chỉ là con tôm nhỏ. Đối với chuyện trên con đường kế tiếp, hắn còn có thể trở nên cường đại hơn hay không, Luyện Khinh Vũ cũng không để ý. Trừ khi thực lực Vu Nhai có thể tăng cường đến cảnh giới Thần Hoàng, nếu không trong mắt hắn chỉ là một người chết.

Hắn cũng không phải tuân theo mệnh lệnh của Huyền Binh Đại Đế, chỉ cảm thấy kế hoạch của Huyền Binh Đại Đế rất tốt.

Cũng đúng như hắn đối với Vu Nhai, Huyền Binh Đại Đế cũng không coi trọng Vu Nhai lắm. Dọc đường đi hắn cũng quan sát Vu Nhai, phát hiện Vu Nhai bất luận là trên phương diện sát trận hay phù văn trận vẫn còn kém xa. Đương nhiên, trên phương diện sát trận hắn tương đối hiểu được. Phù văn trận, Vu Nhai cũng không thể hiển quá nhiều. Hắn chỉ căn cứ vào một ít ký ức của Luyện Khinh Vũ trước kia mà đưa ra kết luận.

Đồng thời, Huyền Binh Đại Đế cũng không biết Luyện Khinh Vũ hiện tại cường đại tới mức nào, còn tưởng rằng sau khi hắn bị kích thích cường đại hơn so với trước đây một chút mà thôi.

- Phải lập tức báo cho đại đế biết về lời đối thoại giữa hai người bọn họ.

Trong đầu Trưởng công chúa và Lê đại nhân hiện lên ý tưởng giống nhau. Trong tay bọn họ đương nhiên cũng có đạo cụ ma pháp truyền tin. Chẳng qua là sai khi bọn họ tiến vào rừng cây lá kim, nhận được Huyền Binh Đại Đế truyền đáp lại nói phải luôn duy trì sự trầm mặc. Huyền Binh Đại Đế chỉ nói vẫn tiến hành theo kế hoạch ban đầu. Về phần Luyện Khinh Vũ, Huyền Binh Đại Đế thấy sau kích thích mãnh liệt đêm qua, hắn trở nên rất không bình thường, nhưng không nghĩ hắn bất ngờ giống như bị người bám vào người, hoặc thức tỉnh có chút ký ức.

Bất kể thế nào, chỉ cần biết rằng Luyện Khinh Vũ đứng ở phía bên đế quốc Huyền Binh là được. Hắn cũng chỉ dặn dò đám người trưởng công chúa giám sát Luyện Khinh Vu thật chặt chẽ. Những chuyện khác chờ kế hoạch trước mắt hoàn thành rồi nói sau.

úng vậy, tiến vào rừng cây lá kim, Vu Nhai bắt đầu lĩnh hội tất cả mọi thứ trong rừng cây lá kim. Cũng không biết vì sao, lúc này hắn lại có loại cảm giác rất quen thuộc. Nhưng nguyên nhân không phải bởi vì hắn đã từng học châm trận. Dù sao quen thuộc chính là quen thuộc. Hoặc không thể nói là quen thuộc, mà là có suy nghĩ hoặc dự cảm một ngày nào đó hắn cũng có thể nắm giữ Huyền Thiên Binh Trận. Cảm giác này thật quỷ dị.

Từ trước đến nay Vu Nhai cũng không quá để lòng loại cảm giác này. Hắn toàn tâm toàn ý tu luyện địa thế và phù văn trận. Sát trận hắn còn nắm giữ chưa đủ nhiều. Cho dù nâng cao cũng không có khả năng nâng cao được bao nhiêu. Bởi vậy hắn vẫn theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục tiến hành trở nên mạnh mẽ hơn.

Khi đội ngũ này đi ra khỏi rừng cây lá kim, Vu Nhai đã lĩnh ngộ góc phù văn thứ 77.

Địa thế của hắn trong lúc vô tình đã tiến bước. Không chỉ là địa thế, những lực lượng khác cũng vậy. Phù văn trận cũng theo các loại tiến bước mà tiến bước. Chỉ là trước đây hắn không có nhiều thời gian đi nâng cao như vậy mà thôi. Hơn nữa hắn cũng biết, chỉ cần các phương diện đều tiến bước, như vậy phù văn trận sẽ rất nhanh được tiến bước. Hiện tại cùng lắm chính là hiểu sâu hơn, khiến phù văn học nhanh hơn.

Trong thời gian Vu Nhai không ngừng tiến bộ, Huyền Binh Điển bởi vì hấp thu gần một nửa lực lượng bản nguyên của Lạc Thiên Nguyên Giới, cũng đang không ngừng tiến bước. Vu Nhai có thể cảm giác được sự tiến bước của nó. Tuy rằng hắn vẫn không biết rõ nó tiến bước ở chỗ nào.

Đương nhiên, nếu như hắn tiến vào trong tiểu thế giới Huyền Binh Điển có thể cảm giác được so với trước đây bên trong trở nên phong phú hơn nhiều.

Sau khi rời khỏi rừng cây lá kim là tiến vào một dãy núi nhỏ. Bên trong lại có dân thổ cư xuất hiện. Hơn nữa còn mạnh hơn nhiều. Bất kể thế nào vẫn có thể vượt qua. Chỉ là Vu Nhai vẫn nhìn không ra được trận pháp chính của Kinh Thiên Nguyên Giới là cái gì. Hiện tại hắn cũng không có tâm tư đi nghiên cứu. Cứ như vậy, mọi người chịu đựng rèn luyện, đồng thời cũng đang từng bước đi tới. Các loại trận pháp của sáu đại Nguyên Giới xuất hiện không theo quy luật nào. Nhưng sát trận cũng như kế hoạch của Huyền Binh Đại Đế, từ sau rừng đá lại không xuất hiện nữa.

Cùng lúc đó, Vu Nhai phát hiện ở đây tuy rằng các loại Trận pháp tuyệt địa cái trước nối cái sau, nhưng so với dải trất trong thế giới Lữ Giả lại khác nhau. Tuyệt địa trong thế giới Lữ Giả có đôi khi bên này là lửa, sát bên cạnh lại là băng. Ở đây, trên cơ bản địa hình đều nối liền. Nếu như không phải có nhiều địa phương nguy hiểm như vậy, cũng sẽ không phát hiện ở đây có gì khác với thế giới bên ngoài.

Sa mạc nối liền với rừng đá. Sau rừng đá bắt đầu xuất hiện rừng cây. Qua rừng cây là núi. Phía sau núi thậm chí còn có cung điện trống rỗng.

- Các loại địa hình như vậy kết hợp chặt chẽ lại cùng một chỗ, có thể chính bởi vì như vậy, địa thế của nơi này mới bình thường như vậy.

Đã không biết đi qua bao nhiêu trận pháp tuyệt địa, lúc này đội ngũ bước vào một hồ nước cực lớn, hồ nước này là thuộc về phương diện tâm trận. Mỗi giọt nước đều giống như một Huyền Binh chi tâm. Xung quanh quả thực chính là hỗn loạn muốn chết. Nhìn hồ lại không phải là hồ. Chỉ có điều tạm thời mà nói chúng cũng không nguy hiểm. Bởi vì trên hồ nước rất may mắn xuất hiện một đảo nhỏ. Là nơi nghỉ ngơi khó có thể tìm thấy.

Càng đi sâu vào nơi thần bí, nơi có thể nghỉ ngơi lại càng ít. Bây giờ ngay cả giáp ranh giữa mỗi trận pháp tuyệt địa cũng không có cách nào nghỉ ngơi. Có đôi khi thậm chí tiến vào tiểu thế giới Binh Linh cũng không có cách nào tránh được nguy hiểm. Ngay trong tuyệt địa thuộc về trận pháp của Ma Thiên Nguyên Giới, có một thiên tài trẻ tuổi sau khi tiến vào tiểu thế giới Binh Linh còn bị trực tiếp đánh thành mảnh nhỏ, hoàn toàn bị hủy diệt.

Cũng chính là biểu thị, hiện tại đội ngũ này đã xuất hiện người chết. Nói cách khác, bọn họ đã tiến vào trong trận pháp tuyệt địa ngay cả đế quốc Huyền Binh cũng không có cách nào hoàn toàn nắm giữ. Chí ít cấp bậc Thần Vương nếu như không chú ý cũng có thể sẽ chết.

Bởi vậy, những chỗ nghỉ ngơi như đảo nhỏ trên hồ này có vẻ đặc biệt khó có được. Vừa tìm được chỗ này, tất cả mọi người thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên hoan hô. Hiện tại mỗi người đều đứng ở trên đảo tĩnh dưỡng và tiêu hóa những gì đã gặp trong mấy ngày qua.

Vu Nhai không ở cùng với những người khác, mà ngồi ở trên bờ đảo nhỏ, thưởng thức hồ nước trong bóng đêm.

Tâm trận đối với hắn mà nói hoàn toàn không tạo thành uy hiếp. Hắn nhìn nước vẫn là nước. Cũng chỉ có hắn mới còn dám đứng ở trên bờ hồ. Ban đêm gió rất lạnh, thổi qua làm mái tóc đen nháy của hắn tung bay. Lửa trại bị gió thổi uốn éo, chiếu lên khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối.

Chậm rãi, Vu Nhai không còn tâm trạng tiếp tục thưởng thức cảnh hồ nữa.