Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1725: Một người, một thanh kiếm




Người trẻ tuổi truyền kỳ kia quay đầu lại nhìn nàng mỉm cười.

- Nghe nói lão gia chủ đời trước đã trở về? Không biết có phải là sự thật hay không?

Nghe Vu Nhai nói, tiểu thư Ân Đại có phần sững sờ, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào mới tốt. Người đưa ra mệnh lệnh lại không có dạy nàng, khi Vu Nhai hỏi nàng phải trả lời như thế nào. Thật may, Vu Nhai không để cho nàng trả lời, tiện đà nói:

- Nhìn biểu tình nàng như vậy, đã có thể biết là sự thật. Nhưng ta cảm thấy kỳ quái, còn nghi ngờ lão gia chủ đời trước có đúng là họ Độc Cô hay không. Nếu như ta nhớ không nhầm, người của Độc Cô gia rất ít ra vẻ. Muốn giết một người trẻ tuổi như ta, không phải trực tiếp cầm theo kiếm đến địa bàn giết là được rồi sao? Cũng không cần cưỡng ép bất kỳ người nào trong Độc Cô gia giả vờ thành tiểu miêu tiểu cẩu, nói trái lương tâm.

- Xôn xao...

Tiểu thư Ân Đại ngơ ngác ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn nam tử trẻ tuổi đầy vẻ tự tin đang ngồi trên Khu Phong Thứu. Không biết vì sao mặt nàng hồng lên. Có lẽ bởi vì đối phương nói Tiểu miêu tiểu cẩu đã chỉ ngón tay vào mình.

Đúng lúc này, từ trong Độc Cô Thần Thành truyền tới những tiếng động khiếng nàng giật mình.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Ta cảm thấy không bằng để lão gia chủ đời trước theo họ Vu của ta thì tốt hơn. Ta thật ra rất thích sử dụng chút mánh khóe nhỏ. Cũng không có giống như người Độc Cô gia, bất cứ việc gì cũng một người một kiếm giải quyết. Đúng vậy, theo họ Vu ta vừa lúc... Chỉ có điều, ta tuy rằng họ Vu, nhưng trong Độc Cô gia này lại có mấy người có đại ân đối với ta. Ta cũng chưa từng phủ nhận máu trong cơ thể ta không phải là của Độc Cô gia. Ta mặc kim bào, cho nên khi ta tiến vào Độc Cô Thần Thành, ta không cần dùng tới bất kỳ kỹ xảo nào. Ta chỉ có một người, một thanh kiếm!

- Xôn xao...

Tiếng xôn xao lại nổi lên, so với lần trước còn muốn lớn hơn nhiều. Lúc này tiểu thư Ân Đại mới ý thức được, hóa ra Vu Nhai không chỉ đang nói chuyện với nàng. Giọng nói của hắn còn truyền khắp Độc Cô Thần Thành. Để làm được điều này, cần phải có thực lực thế nào?

Ầm ầm ầm...

Ở bên trong Độc Cô Thần Thành, vô số kiếm ý bạo phát. Lời nói của Vu Nhai đã khiến vô số người chỉ luận kiếm trong Độc Cô gia trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Vu Nhai nói rất đúng. Đối phó với một người như hắn, vì sao còn phải dùng đến hoa chiêu. Cho dù là lão bán bánh quẩy ở trong Độc Cô gia này, sắc mặt cũng nóng bừng. Các Thần Binh Sư cấp tướng đều phát kiếm ý từ trong cơ thể ra.

- Hiện tại nàng nên gọi ta là gì?

Vu Nhai dường như không nhìn thấy những kiếm ý từ trong Độc Cô Thần Thành phóng lên cao, vẫn trò chuyện với tiểu thư Ân Đại.

- Ta...

Tiểu thư Ân Đại đâu còn bình tĩnh như lúc bình thường. Trong lúc nhất thời nàng không biết phải trả lời như thế nào.

- Ha ha ha. Tiếp tục gọi ta là Vu thống lĩnh.

Vu Nhai cười ha ha. Chợt đuôi Tiểu Thúy nhẹ nhàng đong đưa, kêu lên một tiếng, biến mất ở trên hùng quan kiếm hoàn thứ chín. Gió lại cuồn cuộn nổi lên. Tóc và chiến váy của tiểu thư Ân Đại tung bay. Nàng ngơ ngác nhìn theo cái bóng lưng kia, trong lúc nhất thời ngây dại...

- Tiểu thư Ân Đại, hắn có ý gì? Cái gì mà vẫn gọi hắn là Vu thống lĩnh?

Một vị tạp sắc kim bào hỏi.

- Ý của hắn là nói hắn rất nhanh sẽ một lần nữa đi ra khỏi Độc Cô Thần Thành. Khi hắn đi ra, tội danh ở trên người hắn sẽ không còn tồn tại. Hắn sẽ phủ định tất cả quyết định mà lão gia chủ dành cho hắn. Một người, một thanh kiếm!

Tiểu thư Ân Đại không biết là đang nói với người bên cạnh, vẫn đang tự nói với mình. Nàng cảm giác nàng rốt cuộc đã tìm được có thể nam nhân khiến cho nàng ngưỡng mộ. Nàng cũng biết, nàng vĩnh viễn chỉ có ngưỡng mộ. Khoảng cách giữa đối phương cùng mình giống như khoảng cách xa xôi giữa mình và phi Huyền Binh Giả vậy.

- Vu Nhai, ta tới chiến đấu với ngươi. Tuy rằng thực lực ta không ra sao, nhưng ta không phải là rùa đen rút đầu!

- Vu Nhai, xem kiếm!

- Vu Nhai, ta tuy rằng không phải họ Độc Cô, chỉ là một khách khanh, nhưng ta vẫn có một trái tim Độc Cô gia.

Nghe thấy lời Vu Nhai nói, hiện tại ai cũng biết Vu Nhai thật ra đã sớm biết Độc Cô gia sẽ đối phó với hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không quan tâm. Hắn lại không sợ, một mình đi tới Độc Cô gia, không sợ chết xông vào.

Hiện tại Độc Cô gia đã không phải như lúc Chiến Huyền gia chủ còn ở Độc Cô gia, mà là thật sự phải tiêu diệt hắn.

Bất kể thế nào, dựa vào những lời hắn nói vừa nãy, trong đầu những người thờ kiếm là thần trong Độc Cô gia đều bội phục hắn. Không quan tâm hắn là kẻ địch hay là bằng hữu, không quan tâm hắn là họ Vu hay họ Độc Cô, tất cả đều không quan trọng nữa.

Trong chớp nhoáng này, những người này dường như đã thừa nhận Vu Nhai chính là một thành viên của Độc Cô gia.

Đương nhiên, thừa nhận thì thừa nhận, mệnh lệnh của lão gia chủ vẫn phải chấp hành. Bất kỳ cuộc chiến đấu nàocũng không có khả năng kết thúc bởi vì bội phục người nào đó.

- Keng...

Từng thân ảnh phóng lên cao. Gần như toàn bộ những người trẻ tuổi trong khu vực kiếm hoàn thứ chín đều vọt ra. Thậm chí còn có vài người thực lực mới chỉ là Hoàng Binh Sư. Những người ở quá xa tuy rằng nghe được hắn nói, nhưng bọn họ muốn chạy tới sẽ tốn rất nhiều thời gian, nên chỉ có thể rục rịch.

Mỗi người tay nắm kiếm đều đang run rẩy, đều đang chờ mong. Bọn họ rất muốn chiến đấu.

Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang màu lam lại đột nhiên tạo thành những kiếm ảnh chạy dài. Những người trẻ tuổi nhiệt huyết thoáng cái đã bị chấn động bay ngược lại. Bọn họ sao có thể ngăn cản được kiếm đạo thành thần. Sau đó, có vài người trong lòng chợt lạnh. Lẽ nào Vu Nhai muốn tàn sát?

Đúng vậy, kiếm quang màu lam chính là do Vu Nhai đâm ra tới. Những người trẻ tuổi nhiệt huyết ở trước mặt đạo kiếm quang này mỏng manh như tờ giấy.

- Keng keng...

Ngay thời điểm thế hệ trước phải hành động, tiếng keng keng lại bỗng nhiên đột ngột phát ra. Từng kiếm quang màu lam lưu động, nhưng không đả thương bất kỳ kẻ nào. Mỗi kiếm đều được vẽ ở trên một quảng trường cực lớn tại hùng quan kiếm hoàn thứ chín...

Dường như đang viết chữ. Hắn muốn làm gì?

- Dưới Thần cấp không cần khiêu chiến với ta làm gì. Các ngươi hãy xem thật kỹ chữ trên quảng trường đã.

Rất nhanh, Vu Nhai viết chữ xong, đồng thời kiếm màu lam cầm trong tay được thu hồi. Hắn thản nhiên lưu lại câu, sau đó liền cưỡi trên Khu Phong Thứu bay về phía cuối hùng quan kiếm hoàn thứ tám. Cùng lúc đó, vô số người vội vàng tiến về phía quảng trường của hùng quan kiếm hoàn thứ chín kia...

- Kiếm Thần, Độc Cô Nguyên Đạo!

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Không biết Vu Nhai giở trò quỷ gì? Tại sao lại muốn viết xuống mấy chữ này. Độc Cô Nguyên Đaọ là ai?

- Ta biết Độc Cô Nguyên Đạo. Trước đây rất lâu, hắn là một vị Kiếm Thần của Độc Cô gia, hàng chữ Nguyên. Nhưng Vu Nhai viết mấy chữ này, hắn muốn làm gì?