Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1685: Ngươi không phải người của đế quốc Ma Pháp




- Oa...

Thực lực yếu cũng nhìn chằm chằm vào bên trong. Nhưng khi những chấn động bên trong truyền tới, đầu óc bọn họ thoáng cái trở thành trống rỗng, máu tươi điên cuồng phun ra ngoài. Mỗi người đều hoảng sợ lui về phía sau.

Mẹ nó, chỉ là chấn động thôi đã thành bộ dạng như vậy. Cuộc chiến đấu trước mắt thật sự không phải là cuộc chiến đấu mà bọn họ có thể tham gia. Không ít người bắt đầu rút lui có trật tự. Đúng vậy. Những người có thực lực dưới Thánh cấp trung đoạn, gần như đều bị chấn thương.

- Vu Nhai...

Thủy Tinh và Tiểu Hắc cũng khẽ kêu lên, nhìn chằm chằm vào bên trong, trong lòng lặng lẽ cầu khẩn.

- Cái gì, làm sao có thể?

Bởi vì liên quan tới ma pháp Băng Tuyết Thần Long, giữa quảng trường sương mù mờ mịt, căn bản không nhìn thấy rõ lắm. Nhưng vừa rồi, bên trong lại đột nhiên truyền đến giọng nói của Băng Tuyết Ma Vương. Giọng nói này hình như đã biểu thị, thiên tài yêu nghiệt kia đã chặn được một đòn này.

Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế và đại quốc sư trầm mặc nhìn nhau. Ngay cả bọn họ cũng không biết Băng Tuyết Ma Vương đáng sợ như vậy. Không ngờ nắm giữ được lực lượng tiến sát với Thần Vương đỉnh phong. Dù vậy, không ngờ lại bị thiên tài đó chặn được. giữa quảng trường sương mù mờ mịt căn bản không ngăn cản được tầm mắt của bọn họ. Bọn họ có thể thấy rõ ràng tình huống bên trong. Phù văn trận do tên tiểu tử kia bố trí ra chỉ run rẩy một cái, sau đó không chút tổn thất nào.

- Gia hỏa Ngụy Linh này rốt cuộc là ai?

Hai người đồng thời thầm nghĩ.

- Ngươi rốt cuộc là ai? Phù văn trận, phù văn trận đáng sợ như vậy. Ngươi không thể nào là người của đế quốc Ma Pháp được.

Băng Tuyết Ma Vương cũng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Bởi vì khí tức của hắn tràn ngập băng lạnh, sương mù xung quanh trong nháy mắt đã bị đông lại. Tình huống bên trong lại một lần nữa hiện ra ở trước mắt mọi người. Chỉ có điều phía ngoài, không ít người đã bắt đầu lui về phía sau.

Mẹ nó, tuy rằng cuộc chiến đấu trước mắt rất đáng nhìn, nhưng bọn họ phải có mạng xem mới được. Nếu lại bị chấn động vài cái nữa, làm không tốt sẽ phải chết.

Người thực lực yếu đã lùi đến sát phía ngoài của quảng trường.

Cho dù bọn họ không lùi lại, trưởng giả gia tộc bọn họ cũng sẽ yêu cầu bọn họ rút đi. Giống như gia chủ Mạc Luân Tạp Đế...

Mẹ nó, Băng Tuyết Ma Vương đáng sợ như vậy. Lát nữa làm không tốt hắn cũng phải trốn. Các hạt giống tốt trong gia tộc không thể chết được.

- Không phải là người của đế quốc Ma Pháp sao?

Nghe được Băng Tuyết Ma Vương nói vậy, trong mắt mọi người chợt hiện tinh quang. Ánh mắt Lan Quân Hi càng láo liên không ngừng. Đột nhiên nàng kích động muốn phát điên, rất muốn bóp cổ Ngụy Linh hỏi rõ rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào?

Có vẻ như những suy đoán trước đó đều sai lầm. Hắn không phải người do hoàng tộc ma pháp bồi dưỡng ra? Đế quốc Ma Pháp không có phù văn trận... Nhưng quan hệ giữa hắn và Nguyệt Lâm Sa là thế nào?

Nàng không nhịn được nhìn về phía thiếu gia Tạp Đức đang đứng gần đó. Không chỉ riêng nàng, rất nhiều người trước đó đã theo Vu Nhai lao ra khỏi ma pháp trận tự nhiên đều nhìn về phía Tạp Đức. Trong đó bao gồm cả các Huyền Binh Giả.

Hình như chỉ có Tạp Đức biết người này là ai.

- Không biết. Ta thật sự không biết hắn là ai. Chúng ta trước đó chỉ vô tình gặp được, vô tình gặp được mà thôi.

Nếu Vu Nhai không để cho hắn nói, Tạp Đức hoàn toàn không dám nói lung tung:

- Các ngươi vẫn tiếp tục nghe đi. Nói không chừng rất nhanh sẽ biết thân phận của hắn.

Tuy rằng Tạp Đức nói như vậy, nhưng tất cả mọi người vẫn xác định, Tạp Đức nhất định có biết.

Đúng vậy, nếu không phải tình huống trước mắt không cho phép, nói không chừng Tạp Đức hiện tại đã bị ấn ngã xuống đất, nghiêm hình bức cung.

Nghe được Băng Tuyết Ma Vương nói vậy, Vu Nhai chỉ cười nhạt một tiếng. Công kích trước đó cho hắn áp lực rất lớn. Thậm chí hắn còn bị chấn động, có chút nội thương. Nhưng hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Hiện tại Băng Tuyết Ma Vương muốn tìm hắn nói chuyện, hắn thật ra rất thích nói. Kéo dài thêm một chút thời gian cũng có nghĩa là Nguyệt Lâm Sa có thể nắm giữ được càng nhiều ký hiệu Ma Thiên, học được càng nhiều Ma Thiên Trận Pháp hơn.

- Muốn biết thân phận của ta rất đơn giản. Cho ngươi gặp một người, ngươi sẽ biết.

Vu Nhai cười hắc hắc, sau đó vung tay lên. Một đạo thân ảnh xuất hiện ở bên cạnh hắn. Đó chính là Ngôn thánh ma đạo sư.

- Sư phụ...

Tô Lôi theo bản năng kêu lên. Mọi người đều ngoái đầu lại nhìn nàng. Chỉ có điều rất nhanh bọn họ lại quay đầu đi. Phía trên vẫn có trò hay hơn. Nếu như là đám người Lan Quân Hi, đã sớm biết sư phụ Tô Lôi ở trong tiểu thế giới Binh Linh của Ngụy Linh.

Thật ra Lan Quân Hi cũng rất tò mò. Vì sao nữ nhân này lại biết lối vào Ma Uyên. Trong đó có nguyên nhân gì sâu xa sao?

Ánh mắt Băng Tuyết Ma Vương lạnh như băng rơi vào trên người Ngôn Vũ, sau đó không có bất kỳ phản ứng nào nhìn về phía Vu Nhai.

- Ngôn thánh ma đạo sư, ta đã dẫn tiền bối tới gặp Tuyết Ma. Tiền bối nhìn thử xem người trước mắt này có phải chính là Tuyết Ma của tiền bối hay không.

Vu Nhai hơi nghiêng đầu nhìn Ngôn Vũ nói. Lúc này Ngôn Vũ đâu thể nghe được Vu Nhai đang nói cái gì. Trong nháy mắt khi nàng vừa được thả ra, nàng liền ngây ngốc nhìn Băng Tuyết Ma Vương. Sự điên cuồng trong ánh mắt sớm đã biến mất không thấy nữa.

- Tuyết Ma, Băng Tuyết Ma Vương chính là Tuyết Ma sao?

Tô Lôi ngơ ngác nói. Nàng có cảm giác giống như mình rơi vào trong giấc mộng.

- Tuyết Ma, thật sự là Tuyết Ma chàng. Cuối cùng ta lại nhìn thấy chàng.

Ngôn Vũ cuối cùng đã mở miệng. Nàng ngơ ngác đạp qua hư không đi tới, cả người giống như mất hồn. Mãi đến khi phía sau có một lực lượng cường đại truyền đến, nàng mới ngơ ngác quay đầu lại. Chỉ thấy nam tử trẻ tuổi bên cạnh giữ nàng lại:

- Thả ta ra.

- Ngôn thánh ma đạo sư, tiền bối không thể đi ra đó. Tuyết Ma vẫn là Tuyết Ma năm đó. Tiền bối ra đó, hắn vẫn sẽ giết tiền bối.

Vu Nhai khuyên nhủ. Hiện tại bọn họ đang ở bên trong phù văn trận. Ở bên trong chí ít hệ số an toàn vẫn có chút bảo đảm.

- Giết ta? Ngươi cảm thấy ta còn giống như người sống sao? Lòng ta đã sớm chết. Có thể nhìn thấy Tuyết Ma, có thể gặp lại hắn, ta đã thấy hài lòng rồi. Ta muốn chết ở trong lòng hắn.

Ngôn Vũ đột nhiên nở nụ cười. Trong nháy mắt khi nhìn thấy Băng Tuyết Ma Vương. Nàng đã khôi phục lý trí, cũng không còn quái đản giống như khi làm ma pháp sư mạnh nhất đế quốc Huyền Binh. Nàng dường như lại biến thành một nữ hài ngây thơ.

- Nhưng tiền bối còn có người thân, tiền bối còn có đệ tử.

Vu Nhai lại khuyên nhủ.

- Ta không có người thân. Từ nhỏ đã không có... Về phần đệ tử? Đúng vậy. Ta còn có những đệ tử của ta. Nhưng... Ha hả, nếu như ta chết, đối với các nàng có lẽ chính là sự tạ tội hay nhất, không phải sao?

Ngôn Vũ lộ vẻ sầu thảm cười nói. Trong chớp nhoáng này, nàng thật sự suy nghĩ rất nhiều.