Một khi sống sót, còn sợ không có thời gian nói chuyện yêu đương với tên tiểu binh đáng chết này sao?
Không. Nàng không chỉ phải sống sót, còn muốn cho nhiều người nữa sống
sót. Cho nên nàng phải thắng. Hiện tại tiểu binh đầy kỳ kích trước mắt
này đã mang đến cho nàng phương pháp chiến thắng. Nàng tin tưởng ở dưới
ảnh hưởng của tiểu binh, nàng cũng có thể sáng tạo kỳ tích.
- Không. Tiếp tục như vậy không được, thời gian tạm dừng của ta không
chống đỡ được bao nhiêu thời gian nữa. Phải tìm được để nàng học nhanh
hơn.
Vu Nhai đột nhiên ném bút trong tay ra. Trong ngày hôm nay, hắn không
biết đã sử dụng bao nhiêu lần thời gian tạm dừng. Cho dù có đan dược
liên tục bổ sung cũng không thể chịu đựng được. Đan dược không có khả
năng bổ sung hoàn toàn lực lượng đã mất đi. Lại nói, lát nữa hắn còn
phải tiếp tục chiến đấu. Hơn nữa, trước đó khi ở trong không gian truyền thừa hắn đã tiêu hao rất nhiều lực lượng. Nếu như tiêu hao quá mức,
khiến cho lát nữa thời gian tạm dừng kết thúc, sẽ trực tiếp bị giết chết chỉ trong chớp nhoáng.
Thấy động tác của Vu Nhai, Nguyệt Lâm Sa theo bản năng cũng ngừng học.
Nàng cũng biết tiếp tục như vậy không ổn. Phải biết rằng, ký hiệu Ma
Thiên chí ít hơn mười vạn. Vu Nhai phải vẽ bao lâu có khả năng vẽ ra
hết?
Hắc, chỉ sợ hắn tiếp nhận truyền thừa, mấy nghìn ký hiệu ở trong đầu trí nhớ hắn còn chưa tới một phần ba của bức tranh đi?
- Đúng rồi Nguyệt Lâm Sa, nàng cởi nội y ra đi.
Đúng lúc này, Vu Nhai dường như nghĩ được biện pháp gì đó. Mắt hắn sáng
lên, nhìn chằm chằm vào bộ ngực có tính bạo phát của Nguyệt Lâm Sa,
khiến Nguyệt Lâm Sa thiếu chút nữa quên mất những thứ mình đã học. Đặc
biệt là khi tên tiểu binh này thốt ra những lời như vậy, theo bản năng
nàng che kín ngực. Học ký hiệu Ma Thiên nhanh hơn thì có liên quan thì
tới áo lót của nàng?
- Ngươi muốn làm gì? Ta là ma đế ma pháp tương lai. Ngươi chỉ là đế phu. Cho dù ngươi muốn làm gì, cũng phải chờ ta chủ động trước.
Nàng cảm giác gia hỏa này cũng sẽ không háo sắc đến mức như vậy, nhưng vẫn không nhịn được nói.
- Ách, ta nói công chúa đại nhân, lần trước ta ở trên xe của nàng còn có chút chưa thỏa mãn, nhưng không đến mức háo sắc đến mức hóa thân thành
sắc ma đi? Còn nữa, còn nữa, cái gì mà gọi ta là đế phu? Cho dù nàng là
nữ đế ma pháp, thân phận chúng ta bây giờ cũng là cùng đẳng cấp đi. Ta
là đại đế của Bách Tộc Loạn Địa. Muốn chủ động cũng là do ta chủ động.
Vu Nhai cũng có phần bị nàng làm cho choáng váng.
- Cái gì, ngươi thật sự thành công trở thành chúa tể của Bách Tộc Loạn Địa? Đánh lùi dân Cổ Duệ?
Hơn tám tháng trước, khi Nguyệt Lâm Sa bị vây khốn tiến vào đây, đại
chiến giữa Cổ Ma tộc và Bách Tộc Loạn Địa còn chưa bắt đầu. Băng Tuyết
Ma Vương ở trên quảng trường cũng không có bàn luận về việc này. Cho nên nàng cũng không biết Vu Nhai đã thành công giữ được Bách Tộc Loạn Địa.
Sau khi nghe được Vu Nhai nói vậy, nàng không nhịn được mắt sáng rực
lên. Tuy rằng nàng cảm thấy tiểu binh này có rất nhiều kỳ tích, nhưng
trong lúc nhất thời vẫn cảm giác vui mừng bất ngờ.
- Đương nhiên, hiện tại ta đã là đại đế, nàng vẫn chỉ là công chúa. nàng đã chậm hơn ta một bước. Hắc hắc, cho nên, muốn cướp cũng là đại đế như ta đây cướp công chúa nàng về nhà làm vợ mới đúng.
Vu Nhai đắc ý nở nụ cười.
- Chuyện này thì rất khó nói. Mặc dù Bách Tộc Loạn Địa của ngươi trở
thành đế quốc mới, nhưng căn cơ cũng không vững chắc. Đến lúc đó chờ ta
giết chết dân Cổ Duệ sau đó phát động một cuộc chiến tranh đối với Bách
Tộc Loạn Địa của ngươi, chiếm lĩnh đất đai của ngươi, ép ngươi trở thành đế phu của ta. Đến lúc đó lịch sử sẽ viết, đại đế Nguyệt Lâm Sa phát
động một trận đại chiến đoạt phu. Vu Nhai đại đế bị đoạt lại đi làm đế
phu. Từ nay về sau chỉ có thể khổ thủ cung tường, mặc cho Nguyệt Lâm Sa
đại đế lăng nhục...
Nguyệt Lâm Sa bá đạo nở nụ cười tà ác.
- Hắc, còn lăng nhục sao? Ta thật sự rất sợ hãi... Nàng vẫn quản tốt
chính mình đi. Hiện tại đế quốc Ma Pháp loạn còn đáng sợ hơn cả sự tưởng tượng của nàng. Là căn cơ của ai không ổn định cũng không thể nói được.
Vu Nhai không khoan nhượng nói.
Phía xa, Ma Thiên Chân Thần và Ma Thiên Kiếm Linh quan sát cuộc đối
thoại của bọn họ, đột nhiên có phần không thể nói nổi. Cái gì với cái gì vậy? Trong thời điểm này còn không chuyên tâm học tập? Đây gọi là nhân
loại sao? Loại sinh vật quỷ dị như vậy làm sao có thể thống trị đại lục
Thần Huyền? Còn thống trị mấy nghìn năm? Còn ép Kinh Thiên Chân Thần
phong tỏa Kinh Thiên Nguyên Giới lâu như vậy?
Trong mắt Ma Thiên Chân Thần chợt hiện ra hung quang, điên cuồng, lạnh lùng nói:
- Tuy rằng không biết tình cảm là gì, nhưng loại vật này đối với công
chúa kia mà nói tuyệt đối là sự ràng buộc. Nếu như lát nữa chúng ta lựa
chọn công chúa, như vậy tiểu tử này càng phải chết.
- Chỉ có điều hiện nay xem ra, phần thắng của công chúa thật sự không lớn.
Trên gương mặt Ma Thiên Kiếm Linh cũng co rúm, nghiêm mặt nói.
- Tình huống bên ngoài ra sao?
Trầm mặc một hồi, Nguyệt Lâm Sa đột nhiên hỏi.
- Bên ngoài... Trời ạ, hiện tại hình như không phải thời điểm để chúng
ta nói những điều này. Trước hãy nhanh chóng lấy nội y của nàng ra.
Vu Nhai vốn còn muốn giải thích, nhưng đột nhiên phát hiện ra hắn nói
một hồi, không ngờ chạy xa chủ đề tới vậy. Hắn vội vàng vòng trở về nói.
- Ngươi thật sự muốn vậy sao?
Nguyệt Lâm Sa theo bản năng lại che ngực, nào có được khí phách muốn lăng nhục Vu Nhai trước đó.
- Nhanh lên một chút.
Vu Nhai lười trả lời, trực tiếp thúc giục.
- Được, được rồi!
Nguyệt Lâm Sa tin tưởng sắc lang này chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện gì. Lại nói, mình đã nhận định là người của hắn, hoàn toàn không rời
khỏi hắn, vậy còn có cái gì không thể cho hắn. Trước đây còn có thể bởi
vì thân phận nên có chút do dự. Nhưng vừa nãy hắn từ trên trời hạ xuống, tỏng chớp mắt, nàng biết trái tim của nàng đã hoàn toàn thuộc về tiểu
binh đáng chết này.
Trên thực tế, vừa rồi nàng cùng hắn đấu võ mồm, trong lòng không có gì
phấn khích. Trước đây nàng đã nghĩ từng, nếu có một ngày mình thật sự
cần hắn liều mạng tới cứu, như vậy, mình nhất định sẽ rơi vào tay giặc.
Chỉ không nghĩ đến ngày này lại tới nhanh như vậy.
- Tiểu binh đáng chết, tại sao cứ khiến người ta khó có thể tự kềm chế
như vậy? Bất kể thế nào, cho dù không nghĩ tới làm nữ đế ma pháp, cũng
phải làm nữ nhân của hắn.
Trong lòng Nguyệt Lâm Sa lặng lẽ nói. Nàng đã hạ quyết tâm, đem chuyện
trở thành nữ nhân của Vu Nhai nâng cao đến trên nữ đế ma pháp. Sau đó
nàng bắt đầu chuẩn bị cởi áo khoác trên người.
Đương nhiên, thời điểm Nguyệt Lâm Sa hạ quyết tâm như vậy, chỉ là dựa
vào kích động. Nàng cũng không biết có rất nhiều chuyện sẽ không thể làm theo ý mình được.
- Chờ một chút, không cần cởi áo khoác. Trực tiếp kéo nội y của nàng ra là được.
- Kéo ra sao?