Đúng vậy, Băng Tuyết Ma
Vương phía dưới lại muốn giết chết năm mươi thành viên trong đoàn ủng hộ công chúa, đồng thời tiếp tục huy động ma pháp trận giữa quảng trường.
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, đại quốc sư và đám người Thủy Tinh đang cố gắng hết sức ngăn cản, nhưng lại bị hai Thiên Lạc Tinh Trận ngăn cản.
- A a a...
Ngay phía trên Băng Tuyết Ma Vương, Vu Nhai nhìn Nguyệt Lâm Sa và đoàn
ủng hộ công chúa phía dưới vẫn không có cách nào mở miệng. Bọn họ run
rẩy rơi lệ. Bất kỳ ai cũng không biết năm mươi người trong miệng Băng
Tuyết Ma Vương có phải bao gồm cả mình hay không. Trong lòng bọn họ vừa
sợ vừa căm phẫn. Cho dù trong năm mươi người không có mình thì thế nào?
Vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn người quen chết, ai cũng không thể bảo đảm
tiếp theo còn có thể không chết hay không. Không ít người thậm chí hi
vọng trong năm mươi người này có bản thân hắn.
Bởi vì bọn họ không muốn lại nhìn thấy chiến hữu và bạn đồng hành chết.
Bởi vì bọn họ không muốn tiếp tục chịu đựng sự dày vò nữa. So với thống
khổ, không bằng chết ngay từ bây giờ đi. Như Nguyệt Lâm Sa bây giờ, nàng thật sự rất muốn chết. Đoàn ủng hộ công chúa đều là người của nàng.
Nàng không phải người lạnh lùng vô tình. Nàng không cách nào trơ mắt
nhìn người của nàng biến thành máu, thậm chí ngay cả linh hồn cũng không được ngủ yên.
- Có ai có thể cứu chúng ta? Vu Nhai, tiểu binh đáng chết. Không phải
ngươi nói thời điểm ta gặp phải nguy hiểm, ngươi sẽ liều mạng tới cứu ta sao? Đây là cam kết của ngươi. Bây giờ ngươi đang ở đâu?
Nguyệt Lâm Sa nói không ra lời. Nhưng trong lòng nàng tức giận gào thét. Lúc này không ngờ nàng lại nghĩ đến tiểu binh đáng chết kia, nghĩ đến
lời hứa của hắn. Không, trước khi chết nàng rất muốn gặp hắn một lần!
- Dừng tay...
Ngay thời điểm Băng Tuyết Ma Vương giơ tay lên, chuẩn bị hút năm mươi
người trong đoàn ủng hộ công chúa xuống, ngay khi trong lòng Nguyệt Lâm
Sa đang tức giận mắng tiểu binh Bắc Đấu kia, ngay khi đoàn ủng hộ công
chúa đang chịu sự dày vò, ngay khi đại quốc sư và đám người Thủy Tinh
đang liều mạng đánh vào Vỏ rùa, một tiếng quát khẽ mang theo sự chấn
động mãnh liệt truyền khắp quảng trường Ma Thiên...
Trong nháy mắt, bất luận là thế lực nào, theo bản năng cũng ngẩng đầu
lên. Bao gồm cả Băng Tuyết Ma Vương trước đó vẫn không thèm nhìn gì cả.
- Ngụy Linh...
Người phía trên cho Lan Quân Hi ấn tượng mãnh liệt nhấ. Nàng là người
đầu tiên kêu lên thành tiếng. Sau đó mới tới những người biết Ngụy Linh
cũng kêu lên thành tiếng. Tiếp đó là đám người của Thanh Môn, người
trước đó đã đi theo Vu Nhai, các gián điệp của đế quốc Huyền Binh môn.
Đúng vậy, các gián điệp của đế quốc Huyền Binh bao gồm cả thiếu gia Tạp Đức cũng đi tới quảng trường Ma Thiên.
Thủy Tinh và Tiểu Hắc không gọi, chỉ nắm chặt nắm đấm. Các nàng tuy rằng tin tưởng Vu Nhai chắc chắn không có việc gì, thậm chí tin chắc hắn
nhất định sẽ xuất hiện, nhưng không nhìn thấy người vẫn cảm thấy lo
lắng. Chỉ có điều các nàng cũng không nghĩ tới Vu Nhai sẽ trực tiếp xuất hiện ở trên đầu Nguyệt Lâm Sa.
- Ngươi chính là Ngụy Linh? Nhanh cứu công chúa ra...
Đại quốc sư vốn cũng ngơ ngác nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện
kia, có phần không hiểu. Nhưng khi nghe được mọi người phía dưới kêu lên tên của người này, trong nháy mắt đã hiểu ra. Không quan tâm chuyện hắn giết chết tứ trưởng lão và biến Lan Quân Nhân thành người không tay
không chân kia có phải là thật hay không, nói chung, người trẻ tuổi này
khẳng định không tệ. Không quan tâm hắn cường đại vẫn yếu ớt, hiện tại
chỉ có hắn có thể cứu công chúa.
- Phụ vương, tại sao người này cũng không chết? Hắn chính là người lúc trước thiếu chút nữa đã giết nữ nhi.
Nguyệt Ninh Á cũng đồng thời kêu lên. Nàng cảm thấy rất phiền muộn. Con
tiểu thú không gian kia không chết còn chưa tính, người này cũng không
chết. Đối với Ngụy Linh, Nguyệt Ninh Á nhớ kỹ. Trước đó nàng còn muốn
thu nhận hắn. Nhưng sau đó lại suýt chút nữa bị giết chết, thiếu chút
nữa ngay cả mạng sống cũng không còn. Nếu không nhờ có phụ vương, nàng
đã sớm chết. Hiện tại trong lòng còn sợ hãi.
Nhưng khi đó phụ vương đã trực tiếp giết hắn, vì sao hắn vẫn có thể sống được? Càng kỳ lạ hơn chính là tại sao hắn lại xuất hiện ở phía trên?
- Chuẩn Thần cấp? Hừ, mặc dù nắm giữ chiến lực cấp Thần Tướng đỉnh phong thì thế nào? Không cần để ý đến hắn, hắn không giải được ma pháp trận
không gian phía trên. Hắn chỉ có thể mở to mắt mà nhìn thôi. Chúng ta
tiếp tục là được.
Băng Tuyết Ma Vương cũng có chút kinh ngạc. Nhưng nếu như người này có
thể tránh được lực lượng tuyệt sát tự nhiên điều động ma pháp trận lối
ra lúc trước, khẳng định có bản lĩnh thần kỳ nào đó. Có thể thông qua
phong tỏa tiến vào cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hắn chỉ cần biết
người này chỉ có thực lực Chuẩn Thần cấp, sức chiến đấu chỉ có cấp Thần
Tướng đỉnh phong là đủ rồi.
Theo hắn dự đoán, kế tiếp, người này sẽ ở phía trên liều mạng cứu người. Sau khi không có kết quả chỉ có thể xuống liều mạng cùng mình. Cấp Thần Tướng đỉnh phong, hắc, đừng nói là cấp Thần Tướng đỉnh phong, Thần
Vương bình thường Băng Tuyết Ma Vương hắn cũng không để vào mắt.
Thậm chí, người trẻ tuổi này đến chỉ cung cấp cho ma pháp trận trung ương của hắn càng nhiều chất dinh dưỡng mà thôi.
- Xuống đây đi, tạm thời là năm mươi người.
Băng Tuyết Ma Vương lạnh lùng vô tình nói.
Trong nháy mắt, một lực hút xuất hiện. Vốn thấy có người tới cứu, trong
lòng xuất hiện hy vọng vô hạn. Hiện tại sắc mặt bọn họ đột nhiên trở nên trắng bệch. Còn không chờ bọn họ sợ hãi xong, đã bị kéo xuống...
- Ta bảo ngươi dừng tay...
Sau khi thời gian tạm dừng ở ở bên trong không gian truyền thừa của Vu
Nhai kết thúc, hắn liền thấy một lối đi thông tới quảng trường. Hắn
không chút lưu luyến nhảy xuống. Khi còn chưa thật sự xuống tới nơi, hắn đã hét lên hai chữ Dừng tay. Sau đó hắn liền nghe được những tiếng hò
hét gọi tên giả của hắn. Còn có những tiếng thảo luận, nhưng hắn không
để ý đến, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Nguyệt Lâm Sa...
Những ký ức về Nguyệt Lâm Sa tự nhiên xuất hiện ở trong đầu hắn...
Công chúa với tư thế oai hùng hiên ngang kia hiện tại lại tiều tụy và
khiếp nhược như này. Đúng rồi, nên cứu nàng ra ngoài thế nào? Vừa rồi,
bản thân đưa ra vấn đề này, Vu Nhai lập tức nghĩ ra biện pháp. Hắn đang
muốn ra tay cứu người. Nhưng Băng Tuyết Ma Vương lạnh lung như vậy cũng
ngoài dự liệu của hắn. Căn bản cũng không cho hắn có thời gian giải trận pháp, trực tiếp hút năm mươi người kia xuống. Nếu như còn đang ở trong
không gian truyền thừa, Vu Nhai bất lực. Nhưng hiện tại hắn đã đi ra
ngoài, làm sao có thể trơ mắt nhìn năm mươi người kia chết ở trước mặt
hắn?
- A...
Vô số mũi tên màu đỏ như lửa chợt giống như gió bão bắn ra ngoài. Lực
lượng Thần Cung Nghệ Hỏa bị hắn kéo lên tới mức lớn nhất. Mục tiêu của
những mũi tên kia không ngờ chính là Băng Tuyết Ma Vương phía dưới. Chỉ
có điều mục đích của hắn không phải là giết chết Băng Tuyết Ma Vương.
Hắn biết rõ những mũi tên ánh sáng này đủ để hủy diệt cấp Thần Tướng,