Trên đại lục Thần Huyền, lực lượng trợ giúp cường đại nhất vẫn là binh khí. Giống như Bách Tộc Loạn
Địa, không cần biết ngươi là tộc gì đều có một thanh Thần Binh hoặc
thánh binh trấn tộc.
- Thấy thanh ma kiếm cắm ở trên vách đá trên cùng kia không? Đó là thân
kiếm hoàn chỉnh. Ta không có cách nào cắn nuốt hết. Tất nhiên cũng không thể giống như Đoạn Thiên, Lục Thiên thu được lực lượng và tuyệt kỹ của
họ. Nhưng hiện tại ta phát hiện ra một loại phương pháp. Chính là ta chỉ cần có thể cắn nuốt và dung hợp những truyền thừa hoa tuyết khác, như
vậy sẽ trở thành thanh ma kiếm thứ hai. Đương nhiên vẫn thiếu kiếm ý của ma kiếm. Nhưng chúng ta có thể tìm cơ hội cảm nhận kiếm ý của ma kiếm.
Đến lúc đó thậm chí không cần ta, chỉ cần ngươi có thể cảm ngộ kiếm ý
của ma kiếm, trên kiếm thể của ta có thể hấp thu và nắm giữ kiếm ý kia.
Giống như kiếm ý của Lạc Thiên, ta đã hấp thu một chút.
Vu Nhai ngẩn người một lát. Hắn thật sự không nghĩ tới điều này. Không ngờ như vậy cũng có thể làm được?
Không cần cắn nuốt thân kiếm người ta, có thể nắm giữ ý cảnh và lực
lượng người ta? Chỉ có điều ngẫm lại hình như cũng đúng. Bởi vì thuộc
tính của Thôn Thiên Kiếm là cắn nuốt. Nàng vẫn có chủ nhân. Binh Linh là có thể chia xẻ, giống như Binh Linh có thể truyền thừa ký ức cho chủ
nhân. Chỉ có điều rất nhiều Binh Linh thuộc tính khác nhau, hoặc đã sớm
dừng ở loại kiếm ý nào đó. Cho dù là chủ nhân có đồ tốt cho hắn, hắn
cũng không có cách nào hấp thu và dung hợp. Nhưng Thôn Thiên Kiếm lại
khác, vẫn bởi vì thuộc tính cắn nuốt này.
- Gọi...
Nghe được Thôn Thiên Kiếm Linh nói, cuối cùng Vu Nhai thả lỏng, thở hắt ra một hơi.
Chỉ có điều, khi hắn thấy ánh sáng chiếu vào trên người Thôn Thiên Kiếm
Linh, hắn lại ngây người. Vừa rồi bởi vì lo lắng nên không chú ý. Hiện
tại hắn mới phát hiện, lúc này Thôn Thiên Kiếm Linh quả thực tuyệt đẹp
giống như tiên nữ. Chiếc váy dài cổ điển màu trắng bạc, bảy màu hoa
tuyết không ngừng lao vào thân thể của nàng, giống như tiên nữ đang bay
lượn trong ánh sáng màu hồng. Theo bản năng, ánh mắt hắn lại nhìn về
phía mặt nàng...
Lúc này, Vu Nhai mới phát hiện ra, hóa ra Thôn Thiên Kiếm Linh thật sự
đẹp từ trong xương cốt. Trước đó, mỗi lần nhìn thấy Thôn Thiên Kiếm Linh không phải đều vội vàng hoặc có chuyện gì khác xảy ra sao? Không có
cách nào có tâm tình thưởng thức giống như bây giờ. Lúc này đây Vu Nhai
cuối cùng có thể nhìn chăm chú một hồi.
- Ngươi... ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
Lúc này Thôn Thiên Kiếm Linh mới phát hiện đại sắc lang phía trước.
Trước đó hắn nhìn Vưu Y Nhi, cố ý giả vờ chảy nước miếng cho Thủy Tinh
nhìn. Lần này hắn thật sự chảy nước miếng. Thật là, đường đường là đại
cao thủ, còn chảy nước miếng?
- Ách, Thôn Thiên Kiếm Linh, ta phát hiện nàng thật xinh đẹp, giống như tiên nữ.
Vu Nhai rất không khách khí nói.
- Người ta vốn chính là tiên...
Thôn Thiên Kiếm Linh theo bản năng trả lời.
Bị người đáng ghét nhìn chằm chằm vào, còn chảy nước miếng, cảnh tượng
đó thật sự rất buồn nôn. Nếu như là thời điểm vừa mới trở thành Binh
Linh của Vu Nhai, Thôn Thiên Kiếm Linh nhất định sẽ hận không thể một
kiếm giết hắn. Nhưng bây giờ tâm tình nàng thế nào chính nàng cũng không rõ. Dường như là thích...
Bị người mình thích nhìn chằm chằm vào, chảy nước miếng, còn được khen bộ dạng giống như tiên nữ, sao có thể không vui được?
- Vốn chính là... Cái gì?
Vu Nhai trợn trừng mắt hỏi.
- Bộ dạng vốn chính là giống như tiên nữ. Bây giờ ngươi mới phát hiện ra sao?
Giọng nói Thôn Thiên Kiếm Linh có chút xấu hổ.
- Ách, trước đây dù thế nào nàng cũng không cho ta nhìn. Còn muốn đánh
muốn giết. Đặc biệt lần đầu tiên thấy nàng, cũng chính là lúc nàng không mặc quần áo... Ách, xem như ta chưa nói...
Vu Nhai nói thật nhanh, kết quả sơ ý nói ra chuyện khiến người ta xấu
hổ. Kết quả tất nhiên là nhận được ánh mắt hung tợn muốn giết người. Hắn vội vàng cười ha hả, nói sang chuyện khác:
- Ta nói này, lão bà Thôn Thiên Kiếm, nếu nàng xinh đẹp như vậy, nhưng
chỉ là Binh Linh, khẳng định không thể gả ra ngoài. Như vạy rất đáng
tiếc. Nếu không thật sự làm lão bà của ta là được. Ta sẽ không ghét bỏ
chuyện nàng là Binh Linh.
Chuyện hoa tuyết bảy màu có thể đối phó, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn. Kết quả gia hỏa này bắt đầu mồm miệng liến thoắng.
- Ghét bỏ em gái ngươi ấy. Tuy rằng bây giờ ta là Kiếm Linh, nhưng ta
cũng sẽ không gả cho loại đại sắc quỷ như ngươi. Bản thân ngươi cứ mộng
tưởng hão huyền đi. Ta...
Thôn Thiên Kiếm Linh nghe được Vu Nhai nói câu mở đầu, thật sự có khả
năng miễn dịch. Dù sao trước đó nàng đã nghe nhiều lần rồi. Nhưng khi
nghe được câu cuối cùng, nàng lại giống như núi lửa bạo phát, tức giận
không chỗ phát tiết.
Loại cảm giác tức giận này so với sự tức giận trước đây có sự bất đồng
rất lớn. Dường như có chút lo nghĩ. Thậm chí mắng người còn có chút rối
loạn, không mạch lạc, bộ dạng tiểu nữ nhân, nhưng lại dường như vốn cao
cao tại thượng. Chỉ có điều nàng biết mình vẫn có chút vết nhơ, hoặc
khuyết điểm. Sau đó còn bị người nào đó vừa vui vừa hận hung hăng đâm
trúng.
Kết quả, chính là bộ dạng chết no. Biết rất rõ ràng là vui đùa, nhưng lại vẫn không nhịn được cảm giác khổ não.
- Ách, lão bà Thôn Thiên Kiếm, điều này hình như không phải là phong cách của ngươi?
Vu Nhai chớp mắt, nhìn bộ dạng Thôn Thiên Kiếm Linh mắng giống như tiểu
nữ nhân, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp. Đặc biệt kết
hợp với tướng mạo nàng, Vu Nhai quả thực nhìn muốn ngây người. Những lời này vẫn là do hắn nín một hồi mới thối ra.
- A...
Thôn Thiên Kiếm Linh cũng theo bản năng kêu lên một tiếng, mặt không ngờ đỏ lên. Được rồi, Vu Nhai lại trực tiếp ngây người. Một phần ngây ngô
vì vẻ đẹp của nàng. Một phần còn lại là, con mẹ nó, sao Binh Linh còn có thể đỏ mặt được vậy?
A, Thôn Thiên Kiếm tương đối đặc biệt...
- Hừ, ngươi lại nói lung tung nữa, đừng trách hiện tại ta lui về, ta không hút nữa.
Cuối cùng Thôn Thiên Kiếm Linh lại khôi phục phong cách lãnh khốc vốn có của nàng. Chỉ là hình tượng bị hủy, loại phong cách này không có lực
sát thương gì nữa. Trước đây đối với Vu Nhai cũng không có bao nhiêu lực sát thương. Chỉ có điều hiện nay đối với Vu Nhai vẫn có tác dụng uy
hiếp. Vu Nhai nhanh chóng bịt miệng lại.
- Ngươi đừng bịt miệng nữa. Mau lau nước miếng của ngươi đi. Thực lực
của ngươi đã gần đạt tới trình độ đỉnh phong ở trên đại lục Thần Huyền
rồi, còn chảy nước miếng. Thật không có chút phong thái của cao thủ nào.
Xem ra, Thôn Thiên Kiếm Linh thật sự có chút tâm phiền ý loạn. Có lúc nàng nói chuyện lạnh lùng, có lúc lại không.
- Cao thủ thì đã làm sao? Cao thủ cũng có thất tình lục dục. Lẽ nào cao thủ thì không thể nhìn mỹ nữ hay sao?
Vu Nhai lại nói.
- A?
Lần này Thôn Thiên Kiếm Linh chỉ khẽ a một tiếng. Nghe hắn nói như thế,
không ngờ nàng lại không hề phản bác, cũng không cảm thấy vui vẻ vì Vu
Nhai đã chuyển hướng khen nàng là mỹ nữ. Hình như nàng đang suy nghĩ tới điều gì đó, cảm giác có chút ưu tư buồn bã.
- Nàng làm sao vậy?