Giọng nói của Băng Tuyết Ma
Vương lại truyền ra. Trong huyết vụ, mặt hắn lạnh như băng. Giọng nói
cũng giống như được rít lên qua kẽ răng. Rõ ràng có thể không ngừng cảm
giác được áp lực của Ma Uyên tạo cho hắn. Nhưng không biết vì sao hắn
lại thấy không có tiến triển...
- Ngăn cản hắn...
Đại quốc sư vốn đang chuẩn bị thương lượng đột nhiên gầm lên giận dữ. Một đợt công kích mới bắt đầu...
...
- Mẹ nó, ta rốt cuộc phải làm thế nào có khả năng xuống được?
Ngay thời điểm đám người đại quốc sư triển khai một đợt công kích mới
đối vơi Băng Tuyết Ma Vương thời gian. Ở nơi nào đó trong Ma Uyên, Vu
Nhai lại giống như kiến bò trên chảo nóng. Hắn đã tiến vào nơi quỷ quái
này không ít thời gian, nhưng lại không có cách nào xuống được.
A, tại sao hắn lại nói là muốn Xuống? Tại sao hắn lại giống như kiến bò trên chảo nóng?
Rất đơn giản. Bởi vì hắn ở ngay phía trên quảng trường, ở phía trên đám
người Nguyệt Lâm Sa. Không ai thấy được hắn, nhưng hắn lại có thể thấy
được nhất cử nhất động của mọi người. Nhìn thấy tình huống phía dưới,
hắn giống như giẫm lên đám mây trong suốt, bao quát phía dưới.
Nhưng hắn lại không có cách nào xuống được.
Từ sau khi hắn bắt đầu đi vào cánh cửa đặc biệt mở ra cho hắn tới nơi
quỷ quái này, hắn giống như trở thành khán giả, nhìn thấy được tất cả
mọi thứ phía dưới. Nước mắt của Nguyệt Lâm Sa, máu của đoàn ủng hộ công
chúa. Biểu hiện lo lắng của hai Thần Vương và đám người Thủy Tinh. Đương nhiên còn có sự lạnh lùng, vô tình của Băng Tuyết Ma Vương. Có thể thời gian thật sự không quá lâu, nhưng đối với hắn mà nói, đã là quá lâu
rồi.
Hắn gần như quên hết tướng mạo của đám người trong đoàn ủng hộ công
chúa. Nhưng khi ở thế giới Lữ Giả, có một đôi mắt nóng bỏng khiến hắn
không quên. Nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị dày
vò, thậm chí chết. Tâm tình hắn thế nào, có thể tưởng tượng được.
- Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Chắc chắn sẽ có biện pháp có thể đi xuống...
Vu Nhai hít một hơi thật sâu. Hiện tại có sốt ruột cũng không làm được
gì. Bây giờ, quan trọng nhất là phải nghĩ ra biện pháp đi xuống, nghĩ
biện pháp cứu người.
Nếu như hắn có thể từ phía trên nhảy xuống, nhất định có thể cứu Nguyệt
Lâm Sa và đám người của đoàn ủng hộ công chúa. Băng Tuyết Ma Vương và
trận pháp do 20 Thần cấp tạo thành rất đáng sợ. Nhưng bọn họ không biết
hắn ở phía trên!
Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy giọng nói lãnh khốc của Băng Tuyết Ma Vương. Lần này, Băng Tuyết Ma Vương cần năm mươi người.
- Nhất định phải xuống. Thời gian dừng lại!
Vu Nhai khẽ nói. Sau đó, dường như tất cả nguyên tố thời gian trong nháy mắt này bị dừng lại. May là xung quanh đều có các loại nguyên tố, có
thể cho hắn có thêm thời gian để suy nghĩ. Vừa rồi đã nói, đối với Vu
Nhai, thời gian rất lâu nhưng không phải giống như rất lâu, mà do hắn sử dụng thần đạo thời gian. Hắn ở phía trên này quả thực cực kỳ lâu. Hắn
cố gắng ngăn chặn thời gian của mình.
Mỗi lần thời gian dừng lại, hắn đều chờ đến khi các loại lực lượng tiêu
hao gần hết mới dừng lại, sau đó điên cuồng dùng thuốc bổ.
Nhưng mỗi lần dừng lại, hắn vẫn không nghĩ ra được biện pháp xuống đến quảng trường.
Ở trong thời gian dừng lại, Vu Nhai nhắm mắt ba giây, tỉnh táo lại, sau
đó mới chậm rãi mở mắt ra. Hắn lại quan sát không sót chỗ nào trong nơi
chim ỉa quỷ quái này. Được rồi, đừng nói là để chim ỉa, sợ rằng chim sau khi vào đây cũng sẽ trực tiếp hôn mê.
Xung quanh có đủ mọi màu sắc, giống như hoa tuyết đủ màu, rất đẹp, cũng rất quỷ dị.
Từ khi bắt đầu tiến vào đây, hắn đã đối mặt với những thứ này. Ngoại trừ nhìn xuống có thể hóa giải cảm giác khó chịu của mắt ra, các phương
hướng khác đều xuất hiện thứ này. Thật ra từ sau khi tiến vào đến giờ,
hắn cũng không phải không có thu hoạch. Chí ít hắn nhìn ra được, hoa
tuyết xung quanh trên thực tế chỉ là hoa tuyết. Nếu như cẩn thận quan
sát, sẽ phát hiện hình vẽ của tất cả hoa tuyết đều khác nhau.
Trên mỗi hoa tuyết đều có các đường vân khác nhau, có phần giống với phù văn. Nhưng Vu Nhai có thể xác định được, đây tuyệt đối không phải là
phù văn. Có phần giống như bị ép vào ma pháp trận. Nếu như không đoán
sai, ở đây chắc là một không gian cảm ngộ ma pháp hoặc ma pháp trận.
Nhưng Vu Nhai không phải là ma pháp sư, hắn cảm ngộ ma pháp hoặc ma pháp trận cái lông. Thực sự là một chữ cũng không biết.
Tuy rằng các loại nguyên tố thành thần, nhưng đó không phải là ma pháp
thành thần, mà là cảm nhận được nguyên tố vận chuyển thành thần đạo. Có
thể cũng đồng nguyên với ma pháp, nhưng hắn căn bản chưa từng học qua ma pháp. Có thể hiện tại hắn đi học ma pháp, không bao lâu có thể trở
thành ma đạo sư cấp Thần Tướng thật sự. Nhưng vấn đề là, hiện tại hắn
không có thời gian cũng như không có tinh lực để đi học.
Cái gọi là không bao lâu cũng chỉ là tương đối với người bình thường.
Ngươi cho rằng huyền khí và ma lực là có thể tương hỗ lẫn nhau sao?
Đương nhiên, Thần ma đạo sư không có nghĩa là Thần ma đạo sư pháp trận.
Nhưng chuyện trước mắt rất rõ ràng chính là muốn hắn học được mấy thứ
này mới có thể đi ra ngoài. Có thể những thứ này rất giống với sát trận
và phù văn trận, đều là một thứ rất bản nguyên trong Thần Chi Nguyên
Giới. Nhưng hắn đã có phù văn trận và sát trận, thật sự không có cách
nào lại học ma pháp, thứ hắn từ trước đến nay đều chưa từng tiếp xúc
qua. Hắn lại không có phân thân. Mặc dù thật sự muốn học, cũng không
biết có phải sẽ học mấy chục năm.
Trước đó, lần nào hắn dùng châm trận cũng đúng. Nhưng bây giờ, lần đầu
tiên châm trận của Luyện Khinh Vũ mất đi hiệu lực. Cùng lắm chính là
khiến các nguyên tố ma pháp xung quanh nơi nào đó biến mất mà thôi. Đối
với chuyện đi xuống quảng trường, không có bất kỳ biện pháp nào.
Ngay cả Huyền Binh Điển hắn cũng đã thử qua. Vô dụng. Hoa tuyết bảy màu
trước mắt không phải Nguyên Giới thần gì đó, Huyền Binh Điển không có
hứng thú. Quan tự quyết, hắn đương nhiên cũng sẽ thử qua một chút. Nhưng thật đáng tiếc, không chê vào đâu được chính là dùng để biểu thị không
gian này.
- Các ngươi nghĩ được biện pháp gì không?
- Vu tiểu tử, ngươi có thể dùng miếng đá ở tầng hầm cung điện di tích Cổ Ma tộc kia thử xem. Không phải miếng đá kia ẩn chứa bí mật sáu Nguyên
Giới Thần lớn sao? Không chừng thật sự có biện pháp nào đó.
Đúng vào lúc này, Vu Thuấn đột nhiên nói.
Vu Nhai có phần sững sờ. Chợt hắn tự vỗ vào đầu mình một cái nói:
- Thiếu chút nữa ta quên mất miếng đá thần bí kia. Bên trong ẩn chứa phù văn trận, sát trận, ma pháp trận và trận gì đó của Lạc Thiên Nguyên
Giới. Muốn giải được bí mật bên trong, chắc hẳn phải nắm giữ trận pháp
đặc biệt của sáu đại Thần Chi Nguyên Giới. Miếng đá có thể ẩn chứa bí
mật của sáu đại Thần Chi Nguyên Giới, tuyệt đối không tầm thường. Nói
không chừng thật sự có thể làm được.
Vu Nhai nói xong, liền lấy miếng đá ra.
Miếng đá vẫn như trước, không có bất kỳ biến hóa nào. Hình vẽ phía trên vẫn tràn ngập khí tức thần bí quen thuộc.