Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1619: Phản đồ vĩ đại




Nói chung, phía bên Thanh Môn đã bị chấn động đến quên cả mừng.

Phía bên Phỉ Ni không phải chấn động, mà là khiếp sợ. Xuyên qua tường băng trong suốt, đám người Phỉ Ni nhìn chằm chằm vào người vừa phá giải trận, người đang giơ cung tiễn kia. Sau đó lại nhìn những người đã chết bên cạnh mình. Bọn họ thật sự tưởng mình đang nằm mơ. Hơn nữa còn là một ác mộng. Bọn họ thật sự rất muốn tỉnh lại. Sau đó bọn họ mới phát hiện bọn họ vốn rất tỉnh táo.

Chết phân nửa, gần như còn chưa giao đấu đã chết phân nửa. Trong dự đoán của Phỉ Ni tuyệt đối không phải như thế.

Mắt thoáng cái liền đỏ lên. Phỉ Ni cũng là thiên chi kiều tử, khó có thể chịu được thất bại như vậy. Nhưng hắn còn càng khó nhẫn nhịn được. Bởi vì hắn đột nhiên không dám đi ra khỏi bức tường băng này. Chỉ cần đi ra ngoài, không chừng sẽ trúng phải mũi tên khủng khiếp kia.

Vừa rồi hắn nói những người khác để người này cho hắn. Trong nháy mắt biến thành như vậy, trong lòng hắn đột nhiên cảm giác uất nghẹn.

Hiện tại Phỉ Ni vẫn rất sợ. Sợ các ma pháp sư phía sau hắn đột nhiên nói với hắn Chúng ta lên đi. Gia hỏa cầm cung kia giao cho ngươi. Hắn đã hoàn toàn không có tự tin đối mặt với người này. Nói chung, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

- Thôi đi. Chết gần phân nửa. Cơ bản coi như đã hoàn thành mục tiêu. Những người đó tạm thời giao cho các ngươi. Ta tiếp tục đi phá giải ma pháp trận của ta. Nếu như có gì cần, ta lại giơ cung lên.

Vẫn là Vu Nhai phá vỡ sự yên tĩnh một cách quỷ dị của hai bên. Hắn giống như làm một chuyện rất nhỏ nhặt, không đáng chú ý tới. Cung đã không còn ở bên người nữa, hắn lại tiếp tục phá giải trận.

Sau khi Vu Nhai vừa dứt lời, bầu không khí vẫn yên tĩnh một cách quỷ dị.

Người phía sau bức tường băng không dám ra. Đám người Lan Quân Hi cũng không có cách nào triển khai công kích. Mặc dù đối phương hao tổn phân nửa lực lượng, nhưng bọn họ vẫn không chiếm được ưu thế gì. Trừ khi là gia hỏa Ngụy Linh đáng chết có không biết bao nhiêu lá bài tẩy kia lại giơ cung lên.

Đương nhiên, cung đã để lộ, kế tiếp nếu muốn bắn chết cũng không phải là chuyện dễ dàng.

A, Lan Quân Hi cho là như vậy.

- Tất cả mọi người thuần phục ma vương tập trung lại cho ta. Không quan tâm các ngươi có chuyện gì, tất cả tập trung đến chỗ của ta. Ngay lập tức. Ngay lập tức.

Phỉ Ni vẫn kịp phản ứng, giọng nói đầy sợ hãi và không cam lòng.

- Máu cùng tuyết giao hòa. Trong góc nào không nhìn được ánh bình minh. Khi ánh mặt trời tuyệt diễm cuối cùng đã tắt, thiếu niên giống như lưu tinh sáng ngời. Chung quy nữ thần may mắn không cách nào thấy được sự giãy dụa trong góc phòng. Tay, cầm cọng cỏ bao giờ cũng yếu đuối. Tim đập chính là giai điệu hắc ám. Thân, đối mặt với miệng ác ma. Người thiếu niên, quỹ tích vận mạng đang biến mất. Đó là kết cục tràn ngập bi thương của ngươi. . .

Nơi nào đó trên dãy núi tuyết, hơn mười thanh niên, toàn thân nhuốm máu giơ cao Huyền Binh trong tay, mặt đỏ đậm nhìn chằm chằm vào từng thân ảnh phía trước. Cũng chỉ có hơn mười người đã là ác mộng của bọn họ. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, mới vừa tiến vào Ma Uyên, sẽ đối mặt với cục diện kinh khủng như vậy. Con mẹ nó, Ma Uyên chính là một âm mưu đáng ghét. Mười mấy người trước mắt này chính là thủ hạ của kẻ chủ mưu.

Xung quanh mười mấy người này đều là những thi thể của đám ma pháp sư bị phát điên. Đó là do bọn họ dùng Huyền Binh trong tay tàn sát. Bởi vì nơi này vẫn tính là phía vòng ngoài, những ma pháp sư này phát điên cũng không cường đại. Căn bản không làm gì được bọn họ. Nhưng đáng chết, khi bọn họ phát hiện có điều không ổn, nghĩ mọi biện pháp muốn rời đi, xung quanh lại đột nhiên xuất hiện mười mấy nhân ảnh này. Đám người đó gần như không có một người nào dưới 30 tuổi. Những người không phải dưới 30 tuổi bất ngờ xuất hiện, dùng bất kỳ phần nào trên thân thể để suy nghĩ cũng biết đây là âm mưu.

Được rồi, bọn họ thật ra không muốn rời đi. Là tên gia hỏa đáng chết kia, trong thời điểm này còn ngâm thơ, nói muốn rời đi.

Gia hỏa kia chính là một người nhát gan đáng chết. Nhưng bây giờ các Huyền Binh Giả mới biết, chính bởi vì gia hỏa nhát gan kia ngâm thơ, mới khiến cho bọn họ không đến mức tiến vào sâu hơn. Hắc, Ma Uyên chính là một cạm bẫy. Nếu như bọn họ tiến vào sâu hơn sẽ là hậu quả thế nào, có thể tưởng tượng ra được. Nhưng bây giờ thì có tác dụng gì. Kết cục hình như cũng không khác gì với khi tiến vào. Chẳng qua không phát điên mà chết mà thôi.

- Hoàng huynh, nếu không chúng ta liều mạng với bọn họ. Giết kẻ nào hay kẻ đó. Trước khi chết cũng phải để cho bọn họ thấy uy phong của đế quốc Huyền Binh chúng ta.

Trên dãy núi tuyết, một Huyền Binh Giả đột nhiên nhìn một người trong đó nói. Rất hiển nhiên, vị Hoàng huynh này rất có uy vọng. Về phần gia hỏa ngâm thơ kia, hiện tại còn ai để ý tới người này chứ? Tuy rằng người này thật ra mới là trung tâm của đội ngũ này, cũng chính là thủ lĩnh do phía trên phái tới, nhưng không có nửa điểm uy vọng.

Vị Hoàng huynh kia ở phía sau của đội ngũ Huyền Binh. Cũng không phải hắn nhát gan, mà hắn là Huyền Binh Giả cung tiễn. Vốn không thể xông lên phía trước. Chỉ thấy hắn hờ hững liếc mắt nhìn nam tử bên cạnh cũng đứng ở phía sau đội ngũ. Sau đó, hắn lại liếc mắt nhìn gia hỏa còn có tâm tình ngâm thơ kia, đó nói:

- Ngoại trừ liều mạng, chúng ta căn bản không có đường lui. Ma pháp trận trước mắt cũng không cách nào khiến chúng ta yểm hộ bất cứ người nào rời đi. Cho nên phải liều mạng. Chúng ta vẫn phải dùng cái chết để bảo vệ sự vinh quang của đế quốc Huyền Binh.

Nếu như Vu Nhai thấy vị Hoàng huynh này, nhất định sẽ nhận ra hắn.

Người này là Hoàng Thăng Long. Thời điểm ở Thánh Hội Huyền Thần Điện đã từng cùng hắn đấu tiễn thuật. Đây cũng là người của Hoàng gia, gia tộc lãnh chủ Tiễn Vực. Đúng vậy, bọn họ là đội ngũ gián điệp đến từ với đế quốc Huyền Binh, đồng thời cũng là do các thiên tài trẻ tuổi lập thành.

Ma Uyên chuyện lớn như vậy, đế quốc Huyền Binh làm sao có thể buông tha. Theo lời đồn, đó là thứ có thể chống đỡ được Kinh Thiên Nhất Kiếm.

- Cái gì? Thật sự không có hy vọng gì sao?

Tuy rằng trong thơ của gia hỏa ngâm thơ biểu đạt tâm tình tuyệt vọng của hắn. Dường như đối mặt với sinh tử tuy rằng bi thương và không cam lòng nhưng tinh thần có thể không sợ hãi và mang theo tình cảm vĩ đại. Nhưng khi nghe được mọi người nói muốn liều mạng, hắn lập tức liên hỏi.

A, giọng nói của hắn còn lộ vẻ run rẩy.

Nếu như Vu Nhai còn ở đây, hắn cũng sẽ nhận ra người này. Bởi vì người này chính là thiếu gia Tạp Đức, phản đồ vĩ đại nhất của đế quốc Ma Pháp. Phải biết rằng, phụ thân hắn lại là nguyên soái một trong ba đại quân đoàn của đế quốc Ma Pháp.

Sau khi Tạp Đức trở thành người của đế quốc Huyền Binh, hắn có được rất nhiều lợi ích. Tuy rằng nhân thân không có tự do gì đáng nói, nhưng hưởng thụ mỹ nữ gì đó vẫn có thể có.