Đám người trước mắt, một
người hắn cũng không đắc tội nổi. Nếu như chỉ có một mình hắn, thật ra
chẳng có gì đáng nói. Chết thì thôi, dù sao hắn cũng sắp xuống lỗ. Nhưng ở đây còn rất nhiều dân nghèo, còn có đệ tử của hắn.
- Nếu như ta không muốn nhấc tay, ngươi sẽ làm thế nào?
Nguyệt Ninh Á nhún vai, bộ dạng ta cứ như vậy đấy.
Đạt Mộc gia gia nghe nàng nói như thế, không biết phải đối phó thế nào.
Quận chúa này căn bản không có ý muốn buông tha cho mọi người. Chuyện
nho nhỏ nhưng dầu muối đều không nhận.
Ở phía sau, vẻ mặt Tu Tư đầy bi thương, nhưng hắn không dám nói nửa câu. Đạt Mộc gia gia cũng sẽ không để hắn mở miệng nói chuyện. Nếu nói, sẽ
phải chết.
Sắc mặt Tô Lôi không ngừng biến đổi, không biết nàng đang suy nghĩ điều
gì. Đám dân nghèo phía dưới, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch. Bọn họ
vốn tưởng có thể trông cậy vào Đạt Mộc gia gia. Nhưng bây giờ ngay cả
Đạt Mộc gia gia cũng không có cách nào.
Bên kia, Ngôn Vũ dường như không biết bất kỳ chuyện gì phát sinh trước
mắt. Nàng vẫn ngồi ở trước căn nhà nhỏ lẩm bẩm. Cho dù nàng thật sự phải ra mặt, cũng không có cách nào. Chỉ là chết thêm một người mà thôi.
Thánh ma đạo sư tam đoạn đối với thời đại loạn này thật sự không tính là gì.
Lười tiếp tục nhìn Đạt Mộc gia gia, Nguyệt Ninh Á quay sang Tô Lôi nói:
- Vẫn là ba lựa chọn vừa rồi. Ta đếm ba tiếng. Nếu như ngươi còn không
đưa ra quyết định, như vậy ta sẽ chấp nhận lựa chọn thứ hai, cũng chính
là do người của ta ra tay.
- Một, hai, ba. . . Ra tay!
- Chờ một chút!
Giọng nói Tô Lôi trở nên run rẩy, cắn răng nói:
- Ta lựa chọn điều thứ ba. Ta nguyện ý cắt mười miếng thịt, mỗi miếng
hai cân ở trên người mình ra để đổi lấy tính mạng của đám dân nghèo.
Đến lúc đó, mong quận chúa đại nhân nói được thì làm được.
- A Lôi. . .
Mọi người kêu to.
- Ha ha, sớm quyết định, ta đã không lãng phí nhiều nước miếng như vậy.
Ngươi động thủ đi, ta ở chỗ này nhìn. Yên tâm, ta là thân phận thế nào?
Sao có thể nuốt lời được?
Nguyệt Ninh Á cười ha ha, cảm thấy trò chơi này thật thú vị.
- Keng. . .
Một lưỡi dao băng nho nhỏ ngưng kết ở trên tay Tô Lôi. Tất cả mọi người
mở to hai mắt nhìn. Mỗi người đều run rẩy. Đạt Mộc gia gia thậm chí cũng không dám nhìn. Bởi vì ngay cả hắn cũng bất lực. Chỉ có Tô Lôi làm như
vậy, mọi người mới có thể sống sót. Đến lúc đó, chỉ có thể nghĩ biện
pháp tìm ra một quyển trục quang minh trị liệu hoặc mời một vị ma pháp
sư quang minh chữa trị cho Tô Lôi.
Cũng chỉ có biện pháp này. Chỉ là mười khối hai cân thịt!
Đến lúc đó ma pháp sư quang minh bình thường sợ rằng không được. Cũng
không biết có thể kiên trì đến lúc ma pháp sư quang minh đến hay không.
Chỉ sợ quận chúa trực tiếp hạ lệnh không cho bất kỳ ma pháp sư quang
minh nào tới cứu. Nếu vậy, đến lúc đó thật sự khó làm.
Tô Lôi chỉ là ma pháp sư. Nàng không có thân thể cường đại như Huyền Binh Giả, nhưng thật sự chỉ có biện pháp này.
- A Lôi, không nên. . .
Tu Tư run rẩy đi ra. Nhưng xung quanh hình như đã không có ai ra mặt cho nàng. Tất cả đều có cảm giác bất lực.
- Ai, sao ta lại xui xẻo như vậy.
Đúng vào lúc này, một tiếng thở dài truyền khắp quảng trường nhỏ, khiến
mọi người ở đây đều nhìn sang. Không ngờ chính là một nam tử mặc ma
pháp sư bào hệ thổ. Hình như là bằng hữu do Tô Lôi và Tu Tư dẫn đến. Chỉ có điều cả Tô Lôi, Tu Tư và Đạt Mộc gia gia, không ai hi vọng gì về
hắn. Cho dù hắn là một thiên tài, nhưng thân phận của hắn là đế quốc
Huyền Binh.
Chỉ có điều không biết hắn muốn làm gì? Sẽ có cơ hội gì thay đổi cục diện hiện tại đây?
- Lại có người muốn anh hùng cứu mỹ nhân. Vậy đi tìm chết đi. Lão nhân,
lần này nếu như ngươi còn dám ngăn cản, ta sẽ trực tiếp hạ lệnh tàn sát.
Nguyệt Ninh Á nhìn thấy có người lại muốn đi ra quấy rầy, tâm tình vốn
không tốt, gương mặt nàng lại giống như phủ đầy sương lạnh, nhìn về phía Đạt Mộc gia gia nói một câu. Sau đó, lại một gai băng trực tiếp đâm về
phía Vu Nhai. Lần này so với gai băng đâm về phía Tu Tư lại cường đại
hơn nhiều.
Ầm!
Một mặt tường đất trực tiếp mọc lên, ngăn cản gai băng gần như cắt qua
không gian. Phát ra tiếng nổ mãnh liệt. Sau đó, ma pháp sư hệ thổ kia
dường như không có chuyện gì, thản nhiên đi tới, trên mặt vẫn là biểu
tình "Ta thật không may".
Trong nháy mắt, các kỹ sĩ Tuyết Lang bao gồm cả Nguyệt Ninh Á đều biến sắc mặt. Còn trẻ như vậy đã là cường giả sao?
- Lại là thánh ma đạo sư sao? Ngươi là kẻ nào?
Nguyệt Ninh Á không quá để ý tới Đạt Mộc gia gia. Nhưng đối với người
còn trẻ như vậy đã là thánh ma đạo sư, nàng không thể không để ý. Giống
như Đạt Mộc gia gia đã nhận định trước đó, người còn trẻ như vậy đã là
thánh ma đạo sư, chỉ có thể là do thế lực lớn bồi dưỡng ra.
- Vô danh tiểu tốt, cũng không dám gọi nhịp cùng Băng Tuyết Ma Vương. Ta đi ra chỉ là muốn thay thế A Lôi chấp hành sự lựa chọn của ngài.
Vu Nhai nhún vai, trong lòng thật sự cay đắng. Có thể đừng chơi ta như
vậy có được hay không? Ta chẳng qua chỉ muốn thanh thản ổn định ở trong
đế quốc Ma Pháp, tìm kiếm Nguyệt Lâm Sa mà thôi. Thế nào lại không thể
thực hiện được? Ban đầu vì không cẩn thận để lộ thực lực. Thật may là
mình nhanh trí, biến thành ma pháp sư do đế quốc Huyền Binh phái tới.
Hiện tại lại gặp phải loại nhân vật quyền quý của đế quốc Ma Pháp. Hơn
nữa còn là một nữ nhân điên...
Mẹ nó, ta mới đến Tuyết Lâm Thành chưa được nửa ngày?
- A, thật sự cảm động. Ngươi muốn thay nữ nhân này cắt thịt sao?
Nguyệt Ninh Á thoáng cái lại cảm thấy hứng thú. Thật ra nàng rất thích
những cặp uyên ương có số khổ. Đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng bọn họ chia lìa và thống khổ. Đó là cách tốt nhất để khiến tâm tình bớt buồn chán.
- Không. Ta thay nàng lựa chọn lần nữa. Không phải vừa nãy nàng đã nói,
muốn A Lôi ném ra một rắn băng lại không thể có chút vụn băng nào bắn ra khỏi quảng trường nhỏ? Tuy rằng ta là ma pháp sư hệ thổ, nhưng uy lực
rắn đất của ta chắc chắn cường đại hơn nhiều so với rắn băng của A Lôi.
Không biết quận chúa đại nhân có thể để cho ta sử dụng rắn đất thay thế
nàng hoàn thành lựa chọn này hay không?
Vu Nhai chậm rãi nói.
Nói cách khác, Vu Nhai phải ném ra một rắn đất vào phía trên quảng trường.
Tiếng hắn nói vừa dứt, sắc mặt mọi người trên quảng trường đều đại biến. Tô Lôi liền nói:
- Ngụy Linh tiên sinh...
- Quận chúa, nếu như quận chúa cảm thấy lực khống chế ma pháp của một
thánh ma đạo sư như ta quá cường đại. Ta có thể ném ra rắn đất với lực
lượng Thánh giai.
Vu Nhai không để ý đến mọi người, trực tiếp sử dụng khí thế đè ép mọi
người trong quảng trường nhỏ, không cho ai nói lời nào. Hắn bình tĩnh
nhìn Nguyệt Ninh Á:
- Quận chúa cũng thánh ma đạo sư, chắc hẳn hiểu rõ muốn khống chế chính
xác ma pháp Thánh cấp phải khó khăn tới mức nào. Muốn rơi vào trong
quảng trường rộng sẽ thế nào?