Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1512: Trấn áp Hắc Nguyệt




Sau đó, hắc quang biến mất. Trong mắt mọi người đã không thấy bóng dáng của Hắc Nguyệt Thần Vương nữa. Chỉ có Vu Nhai mang theo sự uy nghiêm của một bậc đế vương. . .

- A, thành công sao?

- Đã chết rồi sao? Hắc Nguyệt Thần Vương đã chết rồi sao?

- Hắc Nguyệt Thần Vương. . .

Lúc này, Thần Tướng Bách tộc và Thần Tướng Cổ Duệ làm gì còn tâm tư tiếp tục đánh nhau nữa? Bọn họ đều bị một trận đại chiến trước mắt này cho thu hút. Tâm tình bọn họ cũng không giống nhau. Các Thần Tướng Bách tộc mang theo sự hưng phấn chờ mong. Các Thần Tướng Cổ Duệ lại có chút mờ mịt.

- Hừ, nếu như vậy đã chết, Hắc Nguyệt cũng sẽ không được gọi là Thần Vương cường đại nhất của ba đại tộc. Đối phương chỉ là một đạo tàn hồn phụ thể mà thôi. Được rồi, Thần Vương chiến đấu thế nào, các ngươi đã xem qua. Hiện tại theo ta chém giết Thần Tướng Bách tộc. Hắc, đạo tàn hồn này cứ giao cho Hắc Nguyệt là được.

Thanh Mộc Thần Vương bình tĩnh nhất. Lấy ánh mắt của hắn tất nhiên nhìn ra được Hắc Nguyệt Thần Vương không có khả năng bị giết chết.

Chiêu này của Vu Thuấn quả thực đặc biệt khủng khiếp. Cũng đừng nói giết chết Hắc Nguyệt Thần Vương, cho dù giết mình cũng không thể. Không, mình cũng không chắc có thể thất bại bởi tàn hồn này. Tàn hồn phụ thể không cường đại như bề ngoài.

Thanh Mộc Thần Vương hiển nhiên có chút tự tin quá mức.

Các Thần Tướng Cổ Duệ có phần sững sờ, chợt thu hồi vẻ mờ mịt trên mặt lại.

Nếu Thanh Mộc Thần Vương nói như vậy, Hắc Nguyệt Thần Vương khẳng định không có chuyện gì. A, nói thế nào, mình cũng là Thần Tướng cấp. Không ngờ lại bị dọa sợ đến như vậy. Đáng chết.

Thần Vương quả thực là tồn tại khủng khiếp nghịch thiên. Buồn cười cho Bách tộc, trước đó thậm chí ngay cả Thần Vương là gì cũng không biết.

Mà bây giờ nếu như Hắc Nguyệt Thần Vương ngăn chặn tàn hồn này, đám người mình có Thanh Mộc Thần Vương dẫn dắt, giết chết Thần Tướng Bách tộc còn chẳng phải là đơn gian như chém dưa thái rau sao?

Nghĩ tới đây, các Thần Tướng Cổ Duệ thật sự hưng phấn. Trước đó tổn thất ba gã Thần Tướng, dường như là sỉ nhục bọn họ. Bọn họ phải lấy máu của Bách tộc từ Thần Tướng rửa sạch nỗi sỉ nhục này. Có khoảng 20 Thần Tướng đang chờ bọn họ giết chết.

- Các Thần Tướng Bách tộc. Không quan tâm các ngươi dùng phương pháp gì, tạm thời ngăn chặn nhóm Thanh Mộc Thần Vương. Ngàn vạn không nên dễ dàng chết như vậy được. Ta cũng không hy vọng thành người tham mưu cho Vu tiểu tử mà thôi. Ta đi trước, trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương. Khi trở lại sẽ giết Thanh Mộc Thần Vương. Hắc hắc, địa thế trấn áp!

Ngay thời điểm Hắc Nguyệt Thần Vương còn chưa từ trong dãy núi đổ nát đi ra, Vu Thuấn đột nhiên nói.

Tiếng nói vừa dứt, một cước liền giẫm xuống mặt đất.

- Cái gì, địa thế trấn áp, nguy rồi.

Thanh Mộc Thần Vương vốn không lo lắng. Đối phương chỉ là một tàn hồn mà thôi. Hắn đang chuẩn bị dẫn Thần Tướng Cổ Duệ xống tới giết sạch Thần Tướng Bách tộc rồi nói sau. Nhưng khi nghe thấy Vu Thuấn nói vậy, mặt liền biến sắc, thay đổi hoàn toàn.

Hắc Nguyệt còn đang bị núi lớn đè lên. Vu Thuấn, trước đây lại là tồn tại cấp Thần Hoàng. Lực lượng của hắn khẳng định không đạt tới Thần Hoàng, nhưng trên phương diện cảm ngộ đã đạt tới.

Cảm ngộ đối với địa thế, đương nhiên cũng đạt được. Hắn muốn lấy cảm ngộ Thần Hoàng xoay chuyển địa thế, trấn áp Hắc Nguyệt.

Hắc Nguyệt mới là Thần Vương mà thôi. Lý giải đối với địa thế khẳng định không bằng Vu Thuấn. Hóa ra Vu Thuấn cố ý đánh hắn lún xuống dưới đất.

- Đừng mơ được như ý nguyện!

Thanh Mộc Thần Vương làm sao có thể để Vu Thuấn trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương được. Nếu như chỉ còn lại có một mình hắn, đến lúc đó phía bên Cổ Duệ bọn họ nhất định sẽ biến thành bên yếu thế. Phải biết rằng, mặc dù hắn có thể ngăn cản Vu Thuấn, trong lúc các Thần Tướng cấp chiến đấu cũng không nhất định có thể chiến thắng.

Lại nói, hắn không phải là Thần Vương am hiểu giết người. Vu Thuấn lại là tồn tại cấp Thần Hoàng am hiểu giết người hơn nhiều so với Hắc Nguyệt.

Đến lúc đó, hắn đại khai sát giới đám Thần Tướng cấp của mình, vậy mình khẳng định sẽ giết chậm hơn so với hắn. Phải ngăn cản. Chỉ cần ngăn cản một lát, chờ Hắc Nguyệt lao ra khỏi day núi đổ nát kia, sẽ không có vấn đề gì. Chiến đấu trên không trung, sự trợ giúp từ cảm ngộ địa thế sẽ biến thành số không. Nói như vậy, đến khi đã vượt qua Thánh Binh Sư, lấy yếu thắng mạnh, các cuộc chiến đấu đều diễn ra ở trên không trung. Đánh trên mặt đất, muốn khiêu chiến vượt cấp đặc biệt vô cùng khó khăn. Trừ phi giống như Vu Nhai liều chết ngăn chặn huyền khí, không lập tức đột phá.

- Lá chắn đại địa. . .

Cuối cùng, Nham Khổ từ Thú Đằng Vương Thành trở lại chiến trường. Lão nhìn thấy Thanh Mộc Thần Vương muốn đi tới ngăn cản Vu Thuấn, trực tiếp sử dụng lá chắn đại địa mượn được từ chỗ của Vu Nhai. Mặt lá chắn màu vàng đất nhanh chóng lớn lên, trực tiếp ngăn cản lối đi của Thanh Mộc Thần Vương.

- Muốn chết!

Thanh Mộc Thần Vương giận dữ, trực tiếp đánh một cành gỗ mây ra ngoài, đánh bay lá chắn đại địa và cả Nham Khổ ở phía sau. Sau đó, hắn tiếp tục đi về phía Vu Thuấn, hoặc nói đúng hơn là chạy về phía thân thể Vu Nhai.

Nhưng vào lúc này, Lâm Mộc Phong dẫn đầu 10 vị Thần Tướng Bách tộc đã vọt tới. Lâm Mộc Phong còn nói:

- Tiểu Đan, 10 Thần Tướng Cổ Duệ phía sau giao cho các ngươi. Cần phải mài chết bọn họ.

- Không thành vấn đề. Các ngươi đối mặt với cấp bậc Thần Vương, nhưng ngàn vạn đừng chết đấy.

- Ha ha, không dễ dàng bị giết chết như vậy đâu. Giết!

Lâm Mộc Phong cười to. Nhưng ai cũng biết thời điểm đối mặt với Thần Vương, bọn họ có thể chết bất cứ lúc nào. Bởi vậy bọn họ phải kết trận. Bọn họ phải học được cách phối hợp với nhau. Nhưng không phải là phối hợp tấn công. Phòng thủ quan trọng hơn.

Đúng lúc này, Khắc Lan Tạp người lùn cấp Thần Tướng quát lớn:

- Nham Khổ, không cho phép lão già ngươi giả chết. Nhanh cầm lấy tấm lá chắn cực kỳ trâu bò kia qua đây. Chúng ta còn phải dựa vào tấm lá chắn đó để bảo toàn tính mạng.

- Mẹ nó, lão tử cũng sắp chết rồi.

Nham Khổ nói xong, lảo đảo đứng lên, vẫn cố gắng ngăn cản lối đi của Thanh Mộc Thần Vương.

- Sắp chết thì sợ cái lông. Chỉ cần không chết là tốt rồi. Chúng ta bây giờ có người nào không phải đứng đầu bảng trong danh sách của thần chết. Mẹ nó, lão tử đã sống mấy trăm tuổi, chỉ cho rằng đến Thần cấp, thiên hạ đâu cũng có thể đi được, đã tính là người mạnh nhất trong thiên hạ. Nhưng không nghĩ tới nhiều tuổi như vậy còn phải giống như tiểu binh, cùng đám lão bất tử các ngươi chơi trò phối hợp.

Khắc Lan Tập vẫn gào thét.

- Điều này thoải mái hay khó chịu? Tiểu binh mấy trăm tuổi?

Minh bà bà mang theo giọng nói giống như nam nhân, nói.

- Ha ha, thoải mái. Lại đánh hắn đi. Sao ta đột nhiên cảm giác chỉ có liều mạng mới có thể cảm nhận được sinh mệnh của ta vẫn còn sáng ngời?

- Ha ha, Khắc Lan Tạp, ngươi cũng dùng cái từ sáng ngời này là sao? Ta cũng không hiểu lắm. Ta chỉ cảm thấy, dường như máu trong cơ thể ta đang nói cho ta biết, ta còn sống.