Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1440: Đêm trước cơn bão (hạ)




Nam nhân kia từ lúc bước vào phòng của nàng thì luôn tu luyện, hình như vì đấu với nãi nãi giúp hắn tiến bộ. Vận mệnh của Tuyết Đế Nhi đã định, vấn đề nằm ở nhanh hay chậm, tối hôm nay nàng sẽ mất đi nhiều thứ. Tuyết Đế Nhi quyết định bây giờ yên lặng chịu đựng, chờ khi nãi nãi sống thọ và quy thiên, nàng sẽ đi theo lão nữ vương Tinh Linh.

Vu đại ca gì đó chỉ là ước mơ không có thực.

Chờ rồi đợi, cảm giác thật dày vò, mãi đến nửa đêm nam nhân kia mới tu luyện xong. Tuyết Đế Nhi nở nụ cười sầu thảm, nàng nhìn nam nhân kia tới gần. Nên đến thì sẽ tới.

Tuyết Đế Nhi nhắm mắt lại chờ đợi ác mộng đến, nhưng lâu tới nửa ngày mà nam nhân này không chút nhúc nhích. Tuyết Đế Nhi từ từ mở mắt ra, biểu tình ngạc nhiên. Nam nhân kia đi đâu rồi?

Tuyết Đế Nhi chớp chớp mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn 'đi nhỏ' hoặc 'đi lớn'?

Tuyết Đế Nhi chờ lâu thật lâu không thấy nam nhân kia đâu, nàng mệt mỏi ngủ ngồi trên ghế.

Dĩ nhiên Vu Nhai không 'đi lớn' mà vì ngày mai là phút mấu chốt, hôm nay hắn phải hành động. Về Tuyết Đế Nhi, không phải Vu Nhai không muốn nói chuyện với nàng mà sợ mở lời rồi không kiềm được muốn nói sự thật cho nàng biết. Lúc Vu Nhai mới trở về giật mình toát mồ hôi lạnh, lúc trước hắn biểu hiện quá mạnh mẽ, e rằng khi Cổ Duệ chi dân tỉnh táo lại sẽ nảy ý nghi ngờ. Vào phút quan trọng này Vu Nhai cangướng không dám nói thật cho Tuyết Đế Nhi, lỡ nàng lộ đuôi thì hoàn toàn uổng phí, chỉ đành khiến nàng chịu uất ức thêm một chút.

Hiện tại Tuyết Đế Nhi vẫn là nhân vật bi kịch.

Bởi vậy sau khi Vu Nhai trở về không dám nói câu nào với Tuyết Đế Nhi, tối đa bị nàng coi là quân tử ngồi trong lòng mà không loạn. Vu Nhai không suy nghĩ nhiều về Tuyết Đế Nhi nữa, hắn nhanh chóng hành động. Đầu tiên là Tư Mã Tường hôm nay không ra mặt.

Vu Nhai như hồn ma trong bóng đem nhanh chóng chạy tới phòng Tư Mã Tường.

* * *

Sương trưởng lão khẽ thở dài:

- Lão già, ngươi nói xem tương lai của Tinh Linh tộc chúng ta sẽ ra sao?

Hôm nay Tư Mã Tường không thể xuất hiện nếu không gã mất mạng ngay. Tư Mã Tường là nhân loại bình thường.

Không đợi Tư Mã Tường trả lời, Sương trưởng lão nói tiếp:

- Đáng tiếc, lão nữ vương không thành tựu thần giai, không thì . . . A, dù sao cũng không làm được gì, tối đa đánh thắng Mộc Nguy.

Tư Mã Tường chỉ biết nói:

- Ta cũng không biết, chỉ có thể đi một bước xem một bước. Hy vọng Bắc Đẩu có hành động.

Lúc trước Tư Mã Tường nghĩ hết cách giúp lão nữ vương Tinh Linh trở thành thần giai, đặc biệt là sau khi Tinh Linh tộc bị phong tỏa thì gã càng dốc sức giúp đỡ hơn. Tiếc rằng thần giai không phải muốn trùng kích là được.

Sương trưởng lão không còn dáng vẻ anh tư như trước, buông tiếng thở dài:

- Ai?

Két két két két két!

- Là ai?

Cánh cửa bỗng có tiếng vang, Tư Mã Tường, Sương trưởng lão cảnh giác quay sang nhìn. Sương trưởng lão giật nảy mình, sao người này xuất hiện ở đây, vào lúc này?

Sương trưởng lão giật mình kêu lên:

- Mộc Nguy?

Vu Nhai không trả lời, cười cười nhìn Tư Mã Tường.

Tư Mã Tường không hoảng hốt như Sương trưởng lão, ngây ra một lúc rồi hỏi:

- Đây là Mộc Nguy mà nàng nói?

Sương trưởng lão nhẹ gật đầu, vội vàng đứng chắn bên cạnh Tư Mã Tường, cảnh giác chuẩn bị chiến đấu. Mộc Nguy định lấy mạng đại dược sư nhân loại bình thường Tư Mã Tường sao?

- Ha ha ha ha ha ha!

Tư Mã Tường cười khẽ, gã không dám cười to tiếng:

- Lo lắng vô ích, chết tiệt, thằng nhóc khoe mẽ này. Lúc trước ta đã lấy làm lạ tại sao lão nữ vương kiên quyết giao Tuyết Đế Nhi cho ngươi, thì ra là vậy. Ha ha ha ha! Quả nhiên ngươi còn ghê gớm hơn ta, về khoe mẽ ta không bằng ngươi, không bằng ngươi.

Sương trưởng lão ngơ ngác không hiểu ra sao:

- Lão già đang nói gì vậy? Ngươi bị điên sao?

Tư Mã Tường cười nói:

- Vu Nhai tiểu tử, ngươi đừng để lão bà thân yêu của ta hoang mang nữa, tháo mặt nạ da người ta làm cho ngươi xuống đi.

Tư Mã Tường tươi tắn như cây khô gặp mùa xuân, gã là người làm mặt nạ nên liếc sơ liền nhìn ra ngay.

Sương trưởng lão vụt quay đầu qua, trợn to mắt:

- Cái gì? Vu . . . Vu Nhai . . .

Năm phút qua đi.

Vu Nhai ở trong phòng Tư Mã Tường mật mưu thật lâu rồi quay về đường cũ, để lại phu phụ Tư Mã Tường tràn đầy cảm thán.

Giờ phút này, Tư Mã Tường, Sương trưởng lão cầm một sợi dây leo, là Thanh Mộc cổ đằng thưởng cho Mộc Nguy trở thành cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc. Vu Nhai tặng Thanh Mộc cổ đằng cho lão nữ vương Tinh Linh, lúc hắn đánh bại nàng thì Thôn Thiên kiếm linh có cho biết lão nữ vương kém một bước nhỏ là sẽ đột phá, thành tựu thần giai, cảm thấy Thanh Mộc cổ đằng sẽ giúp ích.

Nếu lão nữ vương Tinh Linh đột phá vào lúc này sẽ là trợ lực lớn cho ngày mai.

Tuy lão nữ vương Tinh Linh đã già, thực lực thua xa lúc trước nhưng các loại cảm ngộ còn đó, không cản trở đột phá. Cùng lắm khi trùng kích thì dùng dược vật cưỡng ép nâng năng lượng trong cơ thể già nua lên.

Tư Mã Tường cảm thán Vu Nhai bỏ vốn lớn:

- Tiểu Sương, nàng cảm thấy Vu Nhai có thể thành công không?

Quá rung động, tiểu tử này siêu hơn Tư Mã Tường tưởng tượng, đã không thể dùng khoe mẽ để hình dung.

Sương trưởng lão cười nói:

- Mặc kệ có thành công hay không, ít ra bây giờ tâm tình của ta rất tốt.

Tư Mã Tường không suy đoán nhiều, cười dâm nói:

- Hưm, nếu đã tốt vậy thì chúng ta lại đến một lần nữa?

Mặt Sương trưởng lão đỏ ửng cười mắng:

- Già không nên nết!

Tuy Sương trưởng lão mắng Tư Mã Tường nhưng hai người vẫn ôm nhau, vì bọn họ không biết có thể sống đến ngày mai thấy ánh mặt trời không.

Vu Nhai không biết hắn xuất hiện xúc tiến chuyện tốt cho Tư Mã Tường, hắn như bóng ma lẻn vào chỗ các tộc cư ngụ.

Vu Nhai không nói nhiều, báo cho cường giả mạnh nhất các tộc phần tử phản Cổ Duệ. Thứ nhất, ngày mai khi Cổ Duệ chi dân tuyên bố thống trị bách tộc, nâng chén cụng ly thì hành động ngay, thắng thua là lúc này.

- Tiếp theo cứ nghe theo số trời vậy.

Làm xong tất cả Vu Nhai quay về phòng Tuyết Đế Nhi. Vu Nhai nhìn khuôn mặt say ngủ nhíu chặt mày, khóe mắt ngấn lên của Tuyết Đế Nhi thì đau lòng, nhẹ nhàng thôi miên nàng, ôm lên giường. Vu Nhai mặc nguyên bộ đồ đi ngủ.

- A?

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cành lá chỉ còn lại các đốm sáng rơi xuống nhà cây lạnh lẽo âm trầm. Tuyết Đế Nhi khẽ kêu, từ từ mở mắt ra, tạm quên đi 'ác mộng' ngày hôm qua.

Dường như thật sự là giấc mơ, hoặc vì vòng tay đêm hôm qua quá ấm áp, rất an toàn làm Tuyết Đế Nhi chìm đắm vào.

Tiếc rằng sự mờ mịt này không kéo dài lâu.

Tuyết Đế Nhi hét chói tai:

- A!

Nàng bị một nam nhân ôm chặt trong ngực. Không đúng, là Tuyết Đế Nhi ôm nàng kia, nàng như con mèo lười cuộn người trong ngực hắn. Chuyện gì đây?