Tiểu Mỹ cười toe, Vu Nhai
cũng cười sáng sủa. Không khí giữa hai người giống như là Mộc Nguy giới
thiệu Thần Mộc thành cho Hắc Nguyệt công chúa, còn ngoài bìa khu vực
vòng giữa thì rung động trái tim, cười vui tươi. Có vẻ Mộc Nguy rất giỏi khiến nữ nhân cười.
Nhiều người đều biết Hắc Nguyệt công chúa không thấy mảnh đất bí ẩn, luôn buồn bực nhưng bây giờ nàng rất vui vẻ.
Xung quanh bắn phá ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ, còn có âm u. Như trên một
tửu lâu, mặt Thanh Mộc hoàng tử đen như nhọ nồi. Lam Thương Tử nhíu mày
nhìn hai người vui vẻ đi dạo.
Trong một con hẻm, Vệ Vi Vi nhìn Mộc Nguy trò chuyện vui vẻ, tâm tình nàng phức tạp.
- Tiện nữ nhân, tiện nữ nhân!
Đây là Mộc Nguy mà nàng quen sao? Chẳng lẽ hắn nằm gai nếm mật vì có dịp tán tỉnh tiện chủng Tiểu Mỹ?
Tuy Vệ Vi Vi không có tình cảm với Mộc Nguy nhưng nàng vẫn rất buồn bực, đặc biệt là Mộc Nguy bỗng chốc trở nên siêu lợi hại. Nếu lúc trước Vệ
Vi Vi còn ở bên Mộc Nguy thì bây giờ người đi bên cạnh là nàng chứ không phải Tiểu Mỹ, nàng cũng không cần bám đùi ai. Vệ Vi Vi tự tay đưa cơ
hội đi, trong lòng nàng rất khó chịu.
Vệ Vi Vi bỗng nhiên biến sắc mặt nói:
- Phải rồi, Mộc Nguy tuyệt đối sẽ không tha cho ta, hắn sẽ nói cho tiện chủng Tiểu Mỹ biết ta tồn tại!
Vệ Vi Vi không nghĩ ra được cách gì, lòng nôn nóng.
Bỗng một giọng nói âm trầm vang lên đằng sau lưng Vệ Vi Vi:
- Người này thật sự là Mộc Nguy sao? Chẳng phải ngươi đã định lúc trước Mộc Nguy tan xương nát thịt?
Cơ thể Vệ Vi Vi cứng ngắc, nàng chậm rãi ngoái đầu lại. Mộc Hạo đứng sau lưng nàng từ bao giờ.
Thời gian hạnh phúc luôn chóng vánh, bây giờ Tiểu Mỹ là Hắc Nguyệt công chúa, Vu Nhai không thể lộ thân phận.
Hiện tại đã là buổi tối, Vu Nhai với thân phận Mộc Nguy đưa Tiểu Mỹ về
chỗ Thần Mộc thành chiêu đãi khách quý. Vu Nhai lại quay về chỗ ở của
mình trong cự long điện, nhưng hắn mới vào phòngthì nhanh chóng chạy ra.
Không ai phát hiện Vu Nhai siêu nhanh quay về chỗ đãi khách quý, rất
nhanh hắn tìm được sân của Tiểu Mỹ. Vu Nhai lẻn vào trong, sân của công
chúa đương nhiên xa hoa, xinh đẹp.
Rào rào rào!
Vu Nhai đi trong sân, bởi vì Tiểu Mỹ không thích thị nữ nên sân vắng vẻ
không có ai, tiếng nước văng vẳng. Là tiếng Tiểu Mỹ tắm rửa, nàng còn
ngâm nga ca dao lúc ở Bắc Đẩu hành tỉnh.
Vu Nhai ngồi xuống, hưởng thụ tựa vào ghế da thú, lòng tĩnh lặng.
Tiểu Mỹ là cái gút trong lòng Vu Nhai, lúc này đã mở một nửa.
Bởi vì bây giờ Tiểu Mỹ an toàn, mỗi khi Vu Nhai nhớ đến là trong lòng
tràn ngập oán giận. Hiện tại Vu Nhai hơi hiểu cảm nhận của binh linh,
oan hồn sau khi được mở gút.
Vu Nhai quay về phòng Tiểu Mỹ không phải muốn làm chuyện gì, hắn chỉ
không muốn xa nàng. Vu Nhai tự biết thân phân mình, Tiểu Mỹ còn phải
tiếp tục làm công chúa, hắn thì sẽ tìm cách rời khỏi mảnh đất bí ẩn. Vu
Nhai không có nhiều thời gian ở chung với Tiểu Mỹ.
Vu Nhai không có thực lực cưỡng ép mang Tiểu Mỹ đi, hắn chỉ có thể rời
đi một mình, đây là vì sao nói hắn mở một nửa cái gút. Trong lòng Vu
Nhai tràn ngập lưu luyến, bất đắc dĩ, khát vọng với thực lực.
Vu Nhai thầm đặt quyết tâm:
- Một ngày nào đó ta sẽ mang Tiểu Mỹ đi trước mặt người Thần Huyền đại lục.
Ánh mắt Vu Nhai đầy kiên quyết, kiên định, tự tin. Từ khi Vu Nhai hiểu
thần chi nguyên, biết vài chuyện thì hắn càng tự tin vào mình hơn. Dù
không tự tin Vu Nhai cũng phải có niềm tin, không thể do dự, hắn không
có lựa chọn khác.
Vu Nhai ngẫm nghĩ, nỗi lòng trở nên phức tạp. Vu Nhai lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ mặt trái. Đã không có đường lựa chọn vậy thì đừng nghĩ nhiều, có
nghĩ cũng vô dụng. Tâm tình Vu Nhai bình tĩnh.
Tiểu Mỹ còn đang tắm, Vu Nhai chợt nhớ vật thần tứ trong người:
- A! Hình như vật thần tứ ẩn chứa Kinh Thiên kiếm ý, cảm nhận thử xem.
Vì chuyện Tiểu Mỹ nên Vu Nhai quên mất vật thần tứ, không biết thanh niên mười thần tộc biết sẽ có cảm nghĩ gì.
Vu Nhai vào tiểu thế giới binh linh, bên trong không thay đổi gì nhiều
trừ cự mộc thần cao to ra. Năng lượng bên trong vật thần tứ quá ích,
không giúp gì nhiều. Thần chi nguyên của thế giới lữ giả bị hút điên
cuồng nên thoạt nhìn kém nhau quá lớn.
Vu Nhai cơ bản đã xác định vật thần tứ là thứ giống với thần chi nguyên
của thế giới lữ giả, nhưng vì ý thức thế giới lữ giả trong trạng thái
ngủ say nên thần chi nguyên không có mục tiêu. Mảnh đất bí ẩn thì ban
phát có mục đích.
Bởi vậy trong vật thần tứ ẩn chứa một Kinh Thiên kiếm ý vì mảnh đất bí
ẩn mong các Cổ Duệ chi dân cảm ngộ nó. Vật thần tứ là lực lượng căn
nguyên của mảnh đất bí ẩn, bên trong sức mạnh chứa một Kinh Thiên kiếm
ý.
- Đây là Kinh Thiên kiếm ý tinh thuần nhất sao?
Rất nhanh Vu Nhai tìm thấy tia kiếm ý đó trong tiểu thế giới binh linh,
hắn cảm nhận, phát hiện hơi khác với thứ hắn đã cảm ngộ rồi lại giống
nhau. Vu Nhai không cảm thấy Kinh Thiên kiếm ý hắn từng cảm ngộ yếu hơn
thứ này, chẳng qua là không đủ tinh thuần. Kinh Thiên kiếm ý của Vu Nhai ẩn chứa phong cách thuộc về mình.
Trước kia đã nói mỗi người cảm ngộ lực lượng gì đó khác nhau, vì mỗi
người có phong cách riêng. Dù dung hợp quy tắc chi nguyên của thế giới
lữ giả, sau khi dung hợp xong vẫn có điểm khác nhau.
Đương nhiên Kinh Thiên kiếm ý vẫn cho Vu Nhai nhiều gợi ý, hắn dung hợp
nó rồi nhanh chóng cảm ngộ. Kinh Thiên kiếm ý của Vu Nhai dính tia tinh
thuần, tiến bộ thì không được bao nhiêu.
Vu Nhai dung hợp, cảm ngộ xong mở miệng nói:
- Xem ra vật thần tứ chỉ là mưa bụi với ta, nếu ý thức mảnh đất bí ẩn cũng ngủ say thì tốt.
Đay chỉ là ước mơ, Vu Nhai muốn tìm chết thì có thể đến trước ý thức
mảnh đất bí ẩn xin lực lượng căn nguyên. Vu Nhai nói xong nghe tiếng
đinh linh linh.
Vu Nhai cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi cũng cảm thấy vậy sao? Nhưng bây giờ thực lực của chúng ta còn yếu, chờ khi nào mạnh hơn thì đi cướp lực lượng căn
nguyên!
Vu Nhai không ngờ được Huyền Binh Điển đáp lại.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Đám binh linh nghẹn họng, Vu Nhai lại bồi dưỡng một tên cướp nghịch thiên.
Vu Nhai ra khỏi tiểu thế giới binh linh, tâm tình hắn vui sướng suy nghĩ sau này làm ăn cướp thế nào. Vu Nhai mở mắt ra bỗng chốc sững sờ, nụ
cười đông trên mặt, miệng há to. Máu dồn lên não và cậu nhỏ, nó càng lúc càng lớn.
Một thiếu nữ mặt tròn đứng trước mắt Vu Nhai, nàng là Tiểu Mỹ, nếu chỉ
có thế thì hắn sẽ không nóng người. Toàn thân Tiểu Mỹ trần trị, nàng
không mảnh vải che thân đứngtrước mặt Vu Nhai, tay cầm miếng vải hình
tam giác giơ một chân định mặc vào.
Chân hơi giơ cao lộ ra thứ không nên lộ, đôi chân thon dài, bên trên là
rừng rậm đen, giữa rừng là cái gì không cần nói cũng biết, nó như vực
sâu hút người vào.