Cự mộc thần quá cao, cành lá bên trên rậm rạp um tùm. Các cường giả trẻ tuổi không trông thấy động
tác của Vu Nhai nữa, tình hình càng chán hơn. Cường giả trẻ rảnh rỗi tán gẫu.
Lúc này Vu Nhai hết sức tập trung, hắn cảm ngộ hơi thở cự mộc thần.
- Cự mộc thần quả nhiên to hơn thánh thụ Tinh Linh rất nhiều.
Vu Nhai dung hợp mộc chi nguyên trong thế giới lữ giả nên rất mẫn cảm
với thuộc tính mộc, khi hắn chạy nhanh lên thân cự mộc thần liền cảm
giác mộc chi thánh ý, đây đã là tiến bộ. Căn cơ địa binh sư của Vu Nhai
cảm ngộ sự sống cự mộc, trong tiểu thế giới binh linh Huyền Binh Điển,
huyễn ảnh Thần Huyền Khí Điển rất nhanh mọc ra một gốc cự mộc.
Vu Nhai không xem đây là cuộc so đấu nữa mà tập trung vào cảm ngộ.
Áp lực cự long? Trong mệnh hồng Vu Nhai mở bao nhiêu là gút cho toái hồn cự long, chút xíu áp lực cự long đó không khiến hắn chùn chân. Tối đa
Vu Nhai cảm giác không khí xung quanh nặng nề chút, chỉ có thế.
Hiện tại Vu Nhai đã vào khu vực áp lực chân thần, hắn hơi bị áp lực một
chút nhưng chỉ có chút xíu. Trong thế giới lữ giả Vu Nhai đến nơi cuối
cùng là vùng đất toái kiếm, chút áp lực này như mưa bụi. Mộc Hạo là
trung tâm thần chi nguyên giới thế giới lữ giả, chỗ này thì chỉ là một
mảnh đất đặc biệt trong mảnh đất bí ẩn.
Tất nhiên trong áp lực chân thần đan xen áp lực từ cự long, có hiệu quả với người khác nhưng Vu Nhai thì phướt lờ.
- Cảm ngộ cự mộc đã đến cực hạn? Thôi kệ, sắp đến phần đỉnh, không biết vật thần tứ là cái gì?
Điều Vu Nhai lo lắng duy nhất là sợ bị vật thần tứ phát hiện ra thân
phận, những thứ khác không thành vấn đề. Bởi vậy khi lên đến đỉnh Vu
Nhai phải hết sức cẩn thận. Nhưng rất nhanh nỗi buồn phiền này được giải quyết, vì lúc Vu Nhai đến gần đỉnh cự mộc thần thì Huyền Binh Điển
trong cơ thể kêu vù vù, phát ra khát vọng mãnh liệt.
Vu Nhai chớp mắt nói:
- Cái gì? Chẳng lẽ bên trên có thứ giống thần chi nguyên giới thế giới lữ giả, giúp ích cho ngươi?
Huyền Binh Điển ngày càng hoạt bát, nó vẫn chỉ có thể truyền ra cảm giác khao khát chứ không đáp lại Vu Nhai được, nhưng hắn biết nên làm gì.
- Ha, xem ra vật thần tứ chuyên môn đưa tặng ta.
Vu Nhai không thèm nghĩ nhiều, hắn tin tưởng Huyền Binh Điển có cách
giúp hắn không lộ ra bản thân trước ý thức mảnh đất bí ẩn. Vu Nhai nghĩ
đến những chuyện xảy ra lúc trước, thấy hơi buồn cười. Vốn Vu Nhai lo
đầu lo đuôi, kết quả vật thần tứ dường như biết hắn đến, chuyên cung cấp cho hắn. Mọi thứ thật tình cờ.
Dĩ nhiên đây là không thể nào, chỉ có thể nói Vu Nhai khá may mắn.
May mắn là một chuyện, Vu Nhai phải có năng lực sở hữu nó. Vu Nhai cải
trang thành Mộc Nguy giúp hắn có sức mạnh phớt lờ mọi đối thủ, hắn lại
có Huyền Binh Điển, đây là thực lực của hắn. Nếu không có thực lực thì
không có may mắn gì.
Xoẹt!
Phần chóp cự mộc thần, tiếng xuyên qua tán lá vang lên. Vu Nhai nhảy lên cao, ánh nắng chói chang chiếu vào. Lá cây to chồng lên nhau hình thành hòn đảo xanh lơ lửng trên cao. Giọt nước trong suốt phản chiếu bảy sắc
màu lấp lánh, có một đám cự long màu xanh dữ tợn nằm ngang dọc.
Thỉnh thoảng cự long phát ra ra tiếng rống khiến người khó chịu.
- Grao!
Ý cảnh biến mất, Vu Nhai thấy bực mình, và hết sức cẩn thận. May mà Vu
Nhai biết cự long cư ngụ trên cự mộc thần, lúc tham gia tranh cướp hắn
tăng thêm Phong tự quyết bản nâng cấp. Mộc chi thánh đạo đậm đặc ức chế
hơi thở trong cơ thể Vu Nhai, khiến hắn chỉ còn lại hơi thở mộc.
Vu Nhai vẫn không chắc có bị cự long phát hiện không, nhưng tên đã trên dây không thể không bắn.
Mặt ngoài Vu Nhai làm bộ bình tĩnh, nhìn quanh quất. Rất nhanh Vu Nhai
trông thấy thứ như các loại nguyên tố trong thế giới lữ giả lơ lửng bên
trên một chiếc lá. Các cự long cũng phát hiện thứ này nhưng không có
hứng thú.
Vu Nhai mặc kệ cự long xung quanh, vọt tới trước vật thần tứ, nhẹ nhàng nắm lấy nọ.
Vu Nhai cầm vật thần tứ trong tay, hắn cảm giác Huyền Binh Điển khao khát mãnh liệt hơn.
Vu Nhai ngăn cản Huyền Binh Điển:
- Huyền Binh Điển, hãy nhẫn nhịn một chút, thứ này chút nữa sẽ là đạo cụ biểu diễn.
Vu Nhai cảm ngộ hơi thở trong vật thần tứ, hắn khẽ kêu vì phát hiện bên
trong không chỉ có thứ như thần chi nguyên trong thế giới lữ giả, còn ẩn chứa kiếm ý cường đại. Vu Nhai rất quen thuộc kiếm ý này, đó là nhất
kiếm kinh thiên.
Vu Nhai cười khổ nói:
- Xem ra trung tâm vật thần tứ này chính là Kinh Thiên kiếm ý, không biết là may mắn hay xui xẻo.
Vu Nhai không cần Kinh Thiên kiếm ý, bởi vì hắn đã cảm ngộ ra, hắn cảm
ngộ trăm năm qua. Đừng quên khi ở trong thời gian chi đạo mỗi ngày Vu
Nhai nhàm chán sẽ đối kháng với Kinh Thiên kiếm ý. Mặc dù diễn biến từ
ký ức của các binh linh nhưng mỗi ngày bị Kinh Thiên kiếm ý giết, dù
không phải Kinh Thiên kiếm ý tinh thuần nhất cũng sẽ không kém hơn phần
kiếm ý trong tay Vu Nhai bây giờ.
Vu Nhai thầm an ủi mình:
- Có lẽ có thể khiến Kinh Thiên kiếm ý biến tinh thuần hơn.
Dù sao Vu Nhai không biết vật thần tứ khác có bộ dạng gì, hắn không dám ở lại lâu.
Vu Nhai nói với một hướng:
- Thần Long tiền bối, tại hạ là Mộc Nguy của Thanh Mộc thần tộc. Ta sẽ mang vật thần tứ này đi, cáo từ!
Hướng đó có một con cự long mơ hồ thở phì phì xem như trả lời:
- Ừm!
Vu Nhai nhảy xuống cự mộc thần, thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc Vu Nhai đi lên thì con thần long này luôn nhìn hắn chằm chằm, hắn không căng thẳng mới lạ. Trời biết thần long có hỏa nhãn kim tinh nhìn thấu Vu Nhai không.
Rốt cuộc thoát khỏi tầm mắt thần long, Vu Nhai lại vượt qua một cửa.
Chết tiệt, trong chốn quái quỷ này vừa nổi bật vừa không thể để ai phát
hiện, thử thách người quá khó. Có lẽ Vu Nhai là nội ứng cực khổ nhất
trong lịch sử. Không cần so gián điệp kiếp trước, chỉ nói nội ứng trên
Thần Huyền đại lục, nhân loại bình thường và Cổ Duệ chi dân có nhiều
điểm khác nhau.
Vu Nhai không nghĩ nhiều, mắt hắn lóe tia sáng, kịch hay lúc này vừa mới bắt đầu. Vu Nhai từ phần đỉnh cự mộc thần như chim ưng lao xuống, xuyên qua lá cây um tùm.
Giọng thần long ồm ồm vọng xuống:
- Vật thần tứ do Mộc Nguy Thanh Mộc thần tộc lấy được!
Thần long không phải bổn phận trọng tài của mình, khi nó nói xong hơi cau mày. Cự long ở bên cạnh hỏi lý do.
Thần long lắc đầu, một lúc sau trả lời:
- Chắc là ta nghĩ nhiều.
Câu nói sau cùng, động tác của thần long chỉ có long tộc mộc hệ biết.
Những người bên dưới chỉ nghe câu đầu. Đám con lai người và thần còn
đang vất vả leo lên biến sắc mặt, suy sụp ngừng lại. Bọn họ không có suy nghĩ xấu xa gì, cách biệt quá lớn.
Các con lai người và thần nghẹn họng, thiên tài thật đáng hận, bọn họ thậm chí không đóng được vai phụ.