Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1344: Ta muốn mang theo con ma thú này (hạ)




Lâm Mộc Phong cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Vậy nhờ lời may mắn của ngươi, nếu ta dến thần giai sẽ đi vào tìm ngươi.

Sau đó một già một trẻ không nói gì nữa, một câu kia đã quá đủ, xem như cho Vu Nhai một hy vọng. Lâm Mộc Phong cảm thấy Vu Nhai là người sắp chết, tuy tiếp xúc ngắn ngủi nhưng hai người như bằng hữu chân thành.

Vu Nhai sẽ không nói những lời già mồm cãi láo, hắn vẫy tay với bia lữ hành, cười toe, dứt khoát xoay người đi vào khu vực vòng ngoài tràn đầy bí ẩn.

Đến đây thì bia lữ hành không thể chiếu hình ảnh của Vu Nhai nữa.

Lâm Mộc Phong hít sâu, quay người đi. Lâm Mộc Phong có cảm giác rất lạ, trực giác Vu Nhai sẽ trở về. Bởi vì tiểu tử này thật sự kỳ tích, một mình giết hết hạch tâm đoàn đội, mới nãy Lâm Mộc Phong thuận miệng hỏi hắn cảm ngộ bao nhiêu thánh đạo thì Vu Nhai báo con số làm lão suýt té xuống đất. Hai mươi loại, đang lừa người sao?

Lâm Mộc Phong cảm giác lão không xứng làm sư phụ:

- Ta suýt hiểu lầm đệ tử, lúc trước còn khuyên nhủ hắn đừng tham lam.

Trên quảng trường, vô số người thẫn thờ nhìn thiên tài nghịch thiên tiêu sái, sóng lòng trào dâng, không ai bình tĩnh nổi. Băng bà bà không kiềm được ngầm khâm phục Vu Nhai, mặt ngoài thì kiên quyết không thừa nhận.

Băng bà bà thầm nghĩ:

- Rốt cuộc Vu Tiểu Dạ thoát khỏi biểu ca này!

Nhưng Băng bà bà không vui nổi.

Tóm lại bóng lưng kia khắc sâu vào lòng mọi người suốt đời khó quên. Đám trưởng lão thần giai kẻ chủ mưu chịu đựng ánh mắt đông đá của mọi người. Cao tầng công hội lữ giả, thiên tài ghét đám trưởng lão thần giai kia ép chết thiên tài nghịch thiên đó.

Mượn kiếm huynh khẽ thở dài kêu cả đám:

- Đi, quay về nghỉ ngơi.

Tuy công hội lữ giả chưa thi xong hết nhưng không ai có hứng thú quan sát, bọn họ không có tâm tình.

Quanh quảng trường có rất nhiều vật kiến trúc cho mọi người cư ngụ.

Thủy Tinh và đám người sẽ cư ngụ tại đây một thời gian, ở lại thế giới lữ giả thì còn cơ hội biết tin của Vu Nhai, nếu đi ra ngoài xem như bặt tin. Nhưng không thể ở lại lâu, không biết Bạch Trọc còn thủ đoạn gì không, bên ngoài thì Thần Huyền đại lục chiến loạn không ngừng cộng với sự việc công hội lữ giả sẽ càng rối hơn.

Trong thế giới lữ giả có thể tị nạn nhưng đám người Thủy Tinh phải ra ngoài chiến đấu, trong Bắc Đẩu hành tỉnh có người thân của Vu Nhai và bọn họ.

Thủy Tinh mong chờ có thể dùng ma pháp liên lạc với Tiểu Hắc nhưng khiến nàng thất vọng là có năng lượng gì đó ngăn cách ma pháp giữa nàng cùng Tiểu Hắc.

- Quả nhiên không liên lạc với Tiểu Hắc được.

Đám người Vu Tiểu Dạ thất vọng, Bắc Đẩu thấy lo.

Quan hệ của Vu Tiểu Dạ, Nguyệt Lâm Sa, Thủy Tinh trở nên thân thiết hơn, ba nữ nhân nâng đỡ nhau như lúc ở Ma Pháp đế quốc, Dạ Tình, Tiểu Mỹ, Nguyệt Lâm Sa cũng tụ tập lại. Nguyệt Lâm Sa thấy bực mình, sao lần nào nàng cũng trở thành người an ủi các nữ nhân? Có lẽ Nguyệt Lâm Sa nương chuyện này đè xuống nỗi lòng bất an.

Mượn kiếm huynh nhìn ba nữ nhân chờ đợi Vu Nhai, khẽ thở dài:

- Thật không ngờ công hội lữ giả ta xem như thánh địa sẽ biến thành như vậy.

Bên cạnh mượn kiếm huynh là nam nhân ẻo lả, Dương Như Tiêm.

Dương Như Tiêm gục mặt xuống:

- Xin lỗi Bạch Ly.

Dương Tiên Nặc biểu hiện xấu xa cũng chiếu trong đạo cụ ma pháp ghi chép.

Mượn kiếm huynh mở miệng nói:

- Chuyện đã qua, bây giờ nên hướng về tương lai. Ta quyết định cố gắng thu lấy tài nguyên thuộc về mình, ta muốn hoàn toàn thoát khỏi vòng khống chế của công hội lữ giả. Có lẽ sau này ta vẫn không đấu lại Bạch Trọc, nhưng trong khoảng thời gian này ta lại có thể leo lên, tạo ra mạng lưới tình báo thuộc về mình. Các ngươi chịu giúp ta không?

Nam nhân ẻo lả đáp:

- Nhanh vậy đã từ bỏ? Chịu thua Bạch Trọc? Thế này không giống ngươi chút nào.

Mượn kiếm huynh nhún vai:

- Nhận thua thì thua, ta chấp nhận thua, ta thật sự không thể làm được những chuyện này giống hắn. Ta thua không có nghĩa là chúng ta sẽ thua, bởi vì chúng ta còn có Vu Nhai. Chắc chắn hắn sẽ sống sót quay về.

Tâm tình mượn kiếm huynh rộng mở, gã mưu tính về tương lai. Công hội lữ giả sẽ rối loạn, mượn kiếm huynh cần nghĩ cách bảo vệ mình.

Mượn kiếm huynh không chỉ phải bảo vệ mình còn có lực lượng của gã trong công hội lữ giả.

Như mượn kiếm huynh nói, bây giờ Bạch Trọc là tù nhân, gã có thể thừa dịp leo lên. Mượn kiếm huynh có thể sử dụng nhiều thứ của công hội lữ giả, gã muốn chuyển mấy thứ này thành đồ của mình.

Hiện tại mượn kiếm huynh đã có cứ điểm của mình là Bắc Đẩu hành tỉnh, gã thua chỉ là trong công hội lữ giả, chiến trường của bọn họ sẽ không trong chỗ nhỏ bé này.

Hiện nay mượn kiếm huynh không có dã tâm lớn, gã không biết chiến trường tương lai của gã và Bạch Trọc là toàn bộ Thần Huyền đại lục.

Một tháng sau, mọi người vẫn không được tin tức gì về Vu Nhai, bọn họ ôm tâm tình lo âu rời khỏi công hội lữ giả. Hoạt động công hội lữ giả hoàn toàn kết thúc, có thể nói trừ người chết ra những người khác đều có thu hoạch lớn.

Đặc biệt là Bắc Đẩu đoàn, hầu như một người một thiên phú chi nguyên, qua một tháng đủ thời gian cho bọn họ cảm ngộ. Hội trưởng Lữ Giả vì tỏ ý xin lỗi hứa chỉ cần bọn họ muốn quy tắc chi nguyên và dung hợp được thì sẽ đưa cho. Nhiều năm qua công hội lữ giả góp nhặt nhiều quy tắc chi nguyên, dù sao sau hai mươi lăm năm thế giới lữ giả sẽ sản suất nhiều quy tắc chi nguyên khác, không cần lo tiêu hao hết.

Cuối cùng công hội lữ giả thưởng đan dược cho các thiên tài, ai dung hợp quy tắc chi nguyên là được thưởng.

Một viên đan dược có thể đến thánh giai, khi cảm giác mình đến cực hạn liền nuốt đan dược đột phá ngay. Có nhiều người không áp chế được cảnh giới, bọn họ dung hợp quá nhiều quy tắc chi nguyên tự động đột phá, ví dụ như Đan Đạo Hùng.

Tức là ai tham gia cuộc thi công hội lữ giả, dung hợp quy tắc chi nguyên đều biến thành cao thủ thánh giai trong vòng một tháng. Khi bọn họ rời khỏi thế giới lữ giả có thể nói là thánh giai đầy trời, toàn là thiên tài thánh giai.

Trong quá trình không xảy ra chuyện gì, Bạch Trọc ngoan ngoãn, nhưng không biết có người nào lén tiếp xúc giao dịch với gã không.

Mọi chuyện không liên quan đám người Thủy Tinh, bọn họ cần rời đi trong thế giới lữ giả không liên lạc được với Vu Nhai, ra ngoài hay ở lại đều không khác gì nhau. Mọi người thầm thề rằng sau nửa năm nếu Vu Nhai vẫn chưa đi ra thì bọn họ sẽ đi vào tìm hắn, chờ đợi và lo lắng rất khổ sở. Đám người trực tiếp truyền tống đến nơi gần nhất.