Đập vào mắt là đống hoang tàn. Quá thảm thiết, chỉ còn mấy người Thủy Tinh, Độc Cô Cửu Diệp đứng được, số khác chết hoặc bị thương, rên la. Quái thú khủng long nằm yên không nhúc nhích, đã bị Bắc Đẩu đoàn hợp sức giết.
Thủy Tinh thở dốc hỏi:
- Bên ngoài không có quái thú xâm nhập đúng không?
Một trong hai nội ứng run giọng nói:
- Không . . . Không có.
Không phải bị hù sợ mà là kích động.
Thủy Tinh gật đầu với họ, nói:
- Tốt, các ngươi hãy mau cứu chữa người bệnh, chúng ta vào trong tìm,chắc chắn có thiên phú chi nguyên.
Thủy Tinh mang theo Vu Tiểu Dạ, Độc Cô Cửu Diệp vào trong hang. Hai nội ứng vâng dạ ngay, cứu chữa người bị thương. Hai nội ứng không hết sức cứ người. Chỉ kém một bước, một bước cuối.
Chờ khi đám Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ, Độc Cô Cửu Diệp cầm thiên phú chi nguyên ra ngoài là hai nội ứng phát tín hiệu ngay.
Thật lâu sau tiếng bước chân vang lên, ba người ra ngoài.
Vẻ mặt Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ, Độc Cô Cửu Diệp bình thường, dường như không mấy vui vẻ. Đương nhiên rồi, trả gián hiều như vậy nếu chiếm được thù lao không cân xứng vui được mới là lạ. Ba người mãi lo nói chuyện.
Vu Tiểu Dạ vừa đi vừa chửi:
- Chết tiệt, không ngờ chỗ này che chắn ngọc bài lữ hành, sớm biết như vậy chúng ta không nên xúc động.
Tâm tình Thủy Tinh không tốt, khẽ thở dài:
- Ừm! Thôi, xem như có thu hoạch.
Thủy Tinh bỗng thấy bốn nội ứng không tập trung vào công tức, biểu tình khó chịu nói:
- Như thế nào? Các ngươi thấy cây cổ thụ chúng ta ngã nên chuẩn bị đi?
Vu Tiểu Dạ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Đúng là ăn cháo đá bát!
Độc Cô Cửu Diệp khó chịu nói:
- Nếu các ngươi sợ kiếm của Độc Cô gia ta thì chữa trị ngay!
Hai nội ứng cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Trong phút chốc một quần sáng từ vị trí hai nội ứng đứng bắn ra ngoài, đó là tín hiệu.
Hai nội ứng nói:
- Ăn cháo đá bát? Buồn cười, vốn là chúng ta dẫn các ngươi đến đây, nói gì ăn cháo đá bát? Cùng lắm là không trả tiền.
- Cái gì?
Mọi người biến sắc mặt, những người bị thương vụt ngẩng đầu nhìn hai nội ứng chằm chằm.
- Ngươi nói cái gì? Các ngươi thật sự có vấn đề?
Một trong hai nội ứng ngông cuồng nói:
- Đương nhiên chúng ta không có vấn đề, là các ngươi có vấn đề. Dễ dàng tin chúng ta như vậy, các ngươi tiêu đời!
- Muốn trách thì chỉ trách các ngươi quá tự phụ. Địa hình thì đúng, nhưng nơi tốt như vậy sao có thể để lại cho các ngươi?
- Bây giờ các ngươi hãy chờ chết đi! Ha ha ha ha ha ha! Dễ dàng không tốn chút sức.
Độc Cô Cửu Diệp tức giận quát:
- Muốn chết!
Độc Cô Cửu Diệp rút kiếm quang đâm liên tiếp. Hai nội ứng đưng yên tại chỗ, mặt cười nhạt mặc cho kiếm quang ập đến.
Keng!
Tiếng kim loại vang lên.
Một người lên tiếng::
- Khoan khoan, bây giờ Cửu Diệp huynh bị thương, đừng ra tay, lỡ người Độc Cô gia thua sẽ làm người Dương gia Kiếm Vực ta mất mặt.
Một bóng người chậm rã hiện ra, đó là Dương Tiên Nặc.
Độc Cô Cửu Diệp lạnh nhạt nói:
- Dương Tiên Nặc!
Vu Nhai sửng sốt sau đó cười thầm. Xem ra Dương Tiên Nặc cũng bị thu mua, cái tên này vẻ ngoài đạo mạo trang nghiêm nhưng rất hẹp hòi, đầu vào phe địch không có gì lạ.
Dương Tiên Nặc vốn được một hạch tâm hội viên chọn, hình như là nữ nhân khá xấu.
Dương Tiên Nặc vẫn là bộ dáng nho nhã lễ độ:
- Hạnh ngộ hạnh ngộ, không ngờ Cửu Diệp huynh còn nhớ đến tên của kẻ hèn này, rất cảm động.
Mọi người đều nhìn ra lời nói của Dương Tiên Nặc gai góc.
Độc Cô Cửu Diệp hỏi thẳng:
- Là ngươi thiết kế?
Dương Tiên Nặc lộ ra bộ mặt thật:
- Đương nhiên không phải, ta nào có năng lực đó? Nhưng có một số người gai mắt các ngươi, muốn tiêu diệt hết tất cả. Ta thì khó chịu họ Vu, muốn cho nữ nhân của hắn một ít ký ức sung sướng trước khi tiêu diệt tất cả các ngươi.
Giọng điệu của Dương Tiên Nặc vẫn nhã nhặn.
Vu Tiểu Dạ tức giận, biểu ca đang đứng một bên nhìn:
- Họ Dương, ngươi . . .
Dương Tiên Nặc tiếp tục bảo:
- Tiểu Dạ muội muội đừng tức giận, ai kêu nàng luôn nhớ mãi không quên biểu ca kia? Biểu ca của nàng lại là kẻ khiến người ta ghét.
- Ài, ta vốn định cho Tiểu Dạ muội muội sống, tiếc rằng ta không có tiếng nói nặng ký trong những người muốn giết các ngươi. Ta chỉ có thể bảo đảm chút nữa dịu dàng với Tiểu Dạ một chút. Yên tâm, không lâu sau biểu ca sẽ đi theo nàng. Dù gì các ngươi chết, ta tin tưởng biểu ca sẽ không để ý thể xác của Tiểu Dạ có bị ta hoen ố chưa.
- Ngươi nói ra được lời như vậy? Ngươi không sợ Dương Như Tiêm tỷ tỷ sao?
Dương Tiên Nặc tháo xuống mặt nạ, phát cuồng nói:
- Nữ nhân thối đó là cái thứ gì? Chờ ta giết các ngươi xong đừng nói là nữ nhân kia, gia chủ Dương gia sẽ là của ta. Dù đối diện Độc Cô gia thì ta không cần cúi đầu, không cần mỗi ngày đeo mặt nạ giả chết tiệt này. Muốn làm gì thì làm, muốn nói cái gì thì nói cái đó.
- Ngươi . . .!
Thủy Tinh bước ra, lạnh lùng nói:
- Tiểu Dạ đừng nói nhiều với loại người đó, ta đã ghi lại hết những lời hắn nói bằng đạo cụ ma pháp ghi chép, khi đó sẽ có rất nhiều người giải quyết hắn.
Thủy Tinh đang cầm đạo cụ ma pháp ghi chép, không biết nàng ghi âm từ bao giờ.
Dương Tiên Nặc điên cuồng nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Đạo cụ ma pháp ghi chép? Ghi đi, các ngươi thích ghi chép thế nào thì tùy. Các ngươi cho rằng còn sống mang thứ này ra ngoài được sao?
- Các ngươi có thể kêu người, hoặc bóp bể ngọc bài lữ hành tùy thích. Ta thích nhất là xem người ta từ thất vọng đến tuyệt vọng, ha ha ha ha ha ha! Hét đi, bóp đi, ghi chép đi!
Vu Nhai nhớ đến Hoàng Phủ Cung trong di tích ma pháp viễn cổ, khi đó đám người kia cũng để mặc Nghiêm Sương ghi âm.
Độc Cô Cửu Diệp lười nói nhảm với Dương Tiên Nặc, gã hét to:
- Rốt cuộc các ngươi là ai? Có giỏi thì ra hết đi!
Một thanh âm khác vang lên:
Không uổng là cao thủ Độc Cô gia, liếc sơ đã nhìn thấu chúng ta chờ sẵn xung quanh.
Một thanh âm Vu Nhai không xa lạ gì, đó là Nhiếp Võ Tĩnh. Mấy chục người theo đuổi Nhiếp Võ Tĩnh bước ra, mười mấy hạch tâm hội viên đi đầu, những người khác là thiên tài có tiềm lực mạnh.
Độc Cô Cửu Huyền run run đứng lên, con ngươi co rút:
- Hạch tâm đoàn đội?
Nhiếp Võ Tĩnh nói:
- Đúng vậy! Là chúng ta, chính là chúng ta thiết kế hãm hại các ngươi. Đương nhiên không phải chúng ta sợ Bắc Đẩu đoàn các ngươi, nhưng các ngươi đúng là có chút thực lực. Nếu quyết đấu ngay mặt chúng ta thật sự không nắm chắc giết các ngươi mà không tổn hao chút gì.
Độc Cô Cửu Diệp lạnh lùng hỏi:
- Tại sao các ngươi làm như vậy? Chúng ta có thù sao?
- Không có thù, có lẽ trong số chúng ta có người thù oán với các ngươi nhưng đó không phải lý do tiêu diệt các ngươi. Đây là vì nghiệp lớn của chúng ta. Rất đáng tiếc, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta sẽ không giải thích nhiều. Các ngươi chết được rồi!
Nhiếp Võ Tĩnh không chịu nói nhiều làm Thủy Tinh, Vu Nhai nhíu chặt mày.