Triệu Hoán Thần Binh

Chương 130: Lolyta bạo lực




Đột nhiên, tấm lá chắn bị nâng lên thật cao, sau đó nặng nề đập ở trên đầu Thanh Giác Tê.

- Gào...

Rất đau. Đây là điều Thanh Giác Tê muốn nói. Vu Nhai cũng rất đau. Chỉ có điều hắn là đau trứng. Tấm lá chắn này còn lớn hơn rất nhiều so với bánh răng của Răng Lớn. Chắc hẳn cũng phải nặng hơn rất nhiều. Hơn nữa Tiểu Mỹ dường như cũng là huyền khí Linh Binh Sư. Uy lực phát huy ra tất nhiên sợ rằng sẽ khiến người ta đau trứng. Mẹ nó, Lolyta bình thường đáng yêu, bị khi dễ lại có phương diện bạo lực như vậy. Nàng lại còn là Linh Binh Sư. Hắn thật sự không sống được nữa rồi!

Không chỉ riêng Vu Nhai, tất cả mọi người đều ngây người. Ngay cả Lữ Nham, một kẻ si mê võ nghệ, da mặt cũng không ngừng co rút. Không trách được Dạ Tình lại dẫn nàng theo. Ban đầu còn có chút bất mãn. Dù sao cũng không nên dẫn theo một gánh nặng như vậy. Nhưng bây giờ mới biết ai là gánh nặng.

- Tiểu Thúy! Tạm thời không phải lúc đánh. Đối phó với con Thanh Tê Vương này trước rồi nói sau.

Tiểu Thúy Khu Phong Thứu kêu lên một tiếng đáp xuống, Vu Nhai nhẹ nhàng nhảy lên.

Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên khẽ nhíu mày. Bởi vì khi Tiểu Thúy rơi xuống, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào trên người Liệp Thủ đang đứng phía xa. Trong mắt nó lại có chút tham lam, hình như nhìn thấy thứ gì ngon.

A, lẽ nào Tiểu Thúy thấy Liệp Thủ đắc tội mình, muốn ăn hắn?

Giữ lại suy nghĩ trên, Vu Nhai điều khiển Tiểu Thúy xông ra ngoài.

Tiểu Mỹ lại làm ra một động tác khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Chỉ thấy nàng đưa ngang tấm lá chắn một cái, giữ chặt lấy Thanh Tê Vương.

Đúng vậy, lực lượng Thanh Tê Vương đáng sợ tới mức nào có thể đoán được. Nhưng không ngờ Tiểu Mỹ sử dụng tấm lá chắn và thân thể ngăn chặn Thanh Tê Vương. Chỉ có điều mặt nàng thoáng có chút đỏ bừng, đỏ như trái táo, dưới chân cũng chậm rãi di chuyển về phía sau mà thôi. Lực lượng như vậy quả thực đáng sợ. Không biết Tiểu Mỹ còn có thể ngăn cản được bao lâu. Cơ hội như vậy không được phép bỏ qua.

Cưỡi Tiểu Thúy, Vu Nhai giống như cá bơi trong biển. Với tốc độ của Khu Phong Thứu trợ giúp, lực lượng của hắn đâu chỉ tăng gấp đôi. Mũi trường kích hung hăng đâm tới.

Lại một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên...

Cùng lúc đó, Dạ Tình rất nhanh đã cắm hai cái trùy vào trên người Thanh Tê Vương. Lữ Nham cũng giành được hiệu quả không tồi. Thủy Tinh ở phía xa sử dụng trận thế yểm hộ.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khí thế Thanh Tê Vương dần dần yếu đi. Cũng chẳng biết từ lúc nào Dạ Tình đã lui lại. Nữ nhân này thật đáng sợ, chắc hẳn cũng không ra bao nhiêu sức lực. Nếu Vu Nhai và Lữ Nham có thể ứng phó, nàng dĩ nhiên sẽ không xuất thủ nữa.

- Gào...

- Nguy rồi chủ nhân, Thanh Tê Vương sắp lột xác!

Phong Doanh đột nhiên kêu lên. Vu Nhai lập tức biến sắc. Dạ Tình ở bên cạnh cũng điên cuồng biến sắc. Khí thế của Thanh Tê Vương lại tăng cao. Nàng cũng có thể nhìn ra được. Vào thời khắc khẩn trương này, tấm lá chắn cực lớn lại ầm ầm đập xuống.

Ầm...

Thanh Tê Vương đang đột phá chợt hôn mê. Đúng vậy, hoàn toàn hôn mê. Trong mắt hắn hiện ra những ngôi sao nhỏ, sau đó chậm rãi ngã xuống. Đám người Vu Nhai nhìn vẻ mặt vô tội của Tiểu Mỹ, cũng rất muốn ngã xuống...

Đêm đến, Lạc Uyên Hoang Nguyên hoàn toàn bị bóng đen bao trùm. Một nơi gần rừng loạn thạch trải dài, đám người Vu Nhai ngồi trên chiếu, xung quanh vẫn là bảy con Thanh Giác Tê bị thương và mấy con vật cưỡi. Trong đó một con Thanh Giác Tê lộ vẻ rất đặc biệt. Vóc người chỉ tương tự với con heo trong kiếp trước của Vu Nhai. So với Thanh Giác Tê, nó còn muốn hơn nhỏ rất nhiều. Đó chính là Thanh Tê Vương sau khi đột phá. Thật sự Thanh Tê Vương ngũ giai!

- Tiểu Tê, có phải vẫn đau hay không? Đừng sợ, rất nhanh sẽ khỏi thôi.

Tiểu Mỹ tự băng bó cho nó, còn không ngừng nói những lời ôn nhu với nó.

Ôn nhu.

Nghĩ tới một từ như vậy gắn ở trên người Tiểu Mỹ, mọi người không nhịn được rùng mình một cái. Lolyta bạo lực này thật đáng sợ. Sau này có nên tiếp tục khi dễ nàng hay không?

- A...

Thanh Tê Vương đã nhận Tiểu Mỹ là chủ. Đám người Vu Nhai cũng không thể khiến nó phục. Chỉ có Tiểu Mỹ lực lượng siêu cường mới xứng làm chủ nhân của nó. Mọi người hâm mộ, đố kỵ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Vật cưỡi ngũ giai đây. Trời ạ, nhìn uy phong biết bao nhiêu?

Vu Nhai lại không mấy hâm mộ. Hắn đã có Tiểu Thúy.

Tuy nói Tiểu Thúy đẳng cấp không mạnh, nhưng tốc độ lại rất khủng khiếp. Cho dù là ma thú phi cầm ngũ giai cũng đừng nghĩ có thể đuổi kịp nó. Đương nhiên, đó là chỉ phần lớn ma thú phi cầm. Nếu là loại đặc biệt cường đại khác thì không cần phải bàn luận.

- Vu Nhai, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại đột nhiên muốn hạ sát thủ với Liệp Thủ?

Thủy Tinh do dự một chút, vẫn đi tới nói nhỏ với Vu Nhai. Nàng không tin Vu Nhai thật sự đột nhiên phát điên. Nàng cũng không tin những lời quỷ quái mà Vu Nhai nói cái gì giả vờ nội chiến.

Đám người của tổ Kỳ Binh từ sau khi đối phó với Thanh Giác Tê xong, trở nên vô cùng quỷ dị. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Vu Nhai rất kỳ lạ. Tiễn Linh đã nghĩ ra vấn đề, hơn nữa còn nói cho Thủy Tinh biết.

- Giết vì tình. Tên sắc lang Vu Nhai này vì muội mà chuẩn bị giết chết tình địch.

Tiễn Linh hung tợn nói.

Thủy Tinh không nói gì. Nàng căn bản cũng không tin. Chỉ có điều nghe Tiễn Linh nói như thế, thật ra trong lòng nàng vẫn cảm thấy thật dễ chịu. Nàng quyết định tìm Vu Nhai hỏi rõ. Phải nói chuyện này ra, nếu không tổ Kỳ Binh nhất định sẽ trực tiếp loạn mất.

- Người muốn giết ta dĩ nhiên ta phải giết ngược lại!

Vu Nhai không nhìn nàng, lạnh lùng nói, hoàn toàn không có bất kỳ sự che giấu nào.

- Liệp Thủ muốn giết ngươi? Có chứng cớ gì không?

- Không!

Vu Nhai vẫn nhìn lên bầu trời xa xăm, chân mày thoáng nhíu lại.

- Không? Vậy tại sao ngươi lại có thể tùy tiện giết người?

Thủy Tinh tỏ thái độ rất bất mãn đối với Vu Nhai. Tuy nhiên nghĩ đến bối cảnh của Vu Nhai bối cảnh, nàng lại có thể người này vừa sắc lang đồng thời cũng rất cực đoan. Dù sao từ nhỏ hắn phải đối mặt với bất hạnh. Trong lòng không ngừng giải vây cho hắn, đồng thời cũng hi vọng dẫn hắn tiến về phía trước.

Khúc mắc có thể hóa giải. Thủy Tinh vẫn tin tưởng như vậy. Bởi vì nàng vẫn đang giải vây cho chính mình.

Nàng từ nhỏ hai mắt bị mù, mỗi ngày đều phải mang mặt nạ quái dị ở chung với người. Người chia tay căn bản không muốn ở chung với nàng. Khi đó nàng quả thực đã thể hiện ra tính khí của tiểu hài tử, xin thề nếu như bằng hữu đồng ý và thật sự kết giao với nàng, thì nàng sẽ để cho bọn họ nhìn thấy bộ dáng của mình. Nếu như là nam, nàng sẽ gả cho hắn. Loại đau khổ này không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được.

Đương nhiên, đó chỉ là sự giận dỗi nhất thời của một tiểu hài tử, cũng không có gì chắc chắn. Chẳng qua khi vừa gặp, không biết tại sao Vu Nhai lại đoán trúng lời thề của nàng, giống như đâm trúng tâm tư của nàng, khiến cho nàng không nhịn được suy nghĩ không ngừng.