Nghĩ đến đây Vu Nhai bắt đầu tìm kiếm hạch tâm khu rừng, quan sát đại thế diễn biến của rừng rậm giống như loại đại thế lúc hắn cảm ngộ địa diễn. Vu Nhai lĩnh ngộ địa diễn sâu sắc cuối cùng bắt giữ được phương hướng.
Sau khi xác định hướng đi biểu tình Vu Nhai là lạ.
Vu Nhai không nghĩ nhiều, hắn quyết định tin vào phán đoán của mình.
Vu Nhai kêu Vong Linh huynh:
- Đi, theo ta.
Sau đó Vu Nhai vội chạy đi.
Rất nhanh một mảnh đất trống, một gian nhà gỗ hiện ra trước mắt Vu Nhai, Vong Linh pháp sư, còn có lão nhân ngủ gật trên ghế.
Lão nhân chợt mở mắt ra, ủ rũ nói:
- Sao các ngươi trở về? Bỏ cuộc?
Vu Nhai nói thẳng:
- Không phải, chúng ta quay về tìm đồ.
Lão nhân nghi hoặc hỏi:
- Tìm đồ? Chẳng phải các ngươi đi tới mảnh đất tĩnh mịch sao?
Vu Nhai cười nói:
- Vốn định đi chỗ đó nhưng sau này chúng ta quyết định ở lại nhặt mót. Mọi người dều đi vòng ngoài, chúng ta đi dạo mộ vòng rừng rậm khu vực trung tâm. Vô cùng tiếc nuối là không tìm được gì.
Lúc trước Vu Nhai cảm giác địa hình ặnng nề bị hắc ám ảnh hưởng thì ra gọi là mảnh đất tĩnh mịch.
Lão nhân nghẹn họng ngồi dậy:
- Cái gì? Các ngươi đi dạo một vòng khu vực trung tâm?
Lúc trước lão nhân cứ tưởng hai người này là nổi bật trong phương trận tối nhất, có lẽ đúng là nổi thật nhưng suy nghĩ hơi lạ lùng.
Vu Nhai thuận miệng hỏi:
- Đúng vậy! Điều này trái luật sao?
- Đương nhiên không, nhưng hành vi hơi ngốc. Khu vực trung tâm nhất sớm bị người vào đầu tiên lật ngược tìm hết, thậm chí là ta . . . Không còn gì để lại. Các ngươi trở về làm gì?
Vu Nhai ngây thơ nói:
- Tìm đồ, mới nãy đã nói rồi. Chúng ta tìm khu rừng trung tâm hết một lần nhưng không thấy có thứ tốt gì, thật sự không cam lòng nên nghĩ tới khu vực trung tâm lúc nãy quên chưa tìm. Vì vậy . . .
Vu Nhai không lộ ra thủ đoạn thông qua đại thế tìm đồ.
Trời biết lão nhân có cho tìm không, mới rồi lão ngừng không nói hết câu, hình như lão cũng đã điều tra khu vực trung tâm. Vu Nhai sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Tóm lại đôi khi hơi ngốc sẽ không làm người ta cảnh giác.
Khóe môi lão nhân co giật hỏi:
- Cho nên các ngươi muốn tìm khu đất trống này một lần?
Lão nhân rất muốn nói:
- Ta quen thuộc chỗ này rục xương, có thứ gì tốt sớm bị ta lấy đi. Dù mình không dùng được thì đưa cho đồ đệ cũng tốt!
Lão nhân ngẫm nghĩ, không nói ra. Hai người này nhìn là biết đồ ngốc cứng đầu.
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chúng ta thật sự không cam tâm.
Vong Linh pháp sư mặt không biểu tình, không phát biểu ý kiến gì.
Môi lão nhân giật giật nói:
- Vậy tìm đi.
Vu Nhai và Vong Linh pháp sư đi dạo, vẫn là tâm tình lữ hành như trước. Lão nhân nhìn, rất muốn đánh hai tiểu tử này bầm mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hai tiểu tử này không có thiên phú đầy mình, dù xếp vào phương trận tối nhất cũng không nên buông xuôi như vậy. Lão nhân không biết Vu Nhai vừa lữ hành vừa xác nhận trung tâm khu rừng.
Vu Nhai đi tới bên cạnh lão nhân:
- Lão tiền bối, có thể đứng lên được không? Chỉ còn lại bên dưới cái ghế là ta chưa tìm.
Vu Nhai thậm chí vào trong nhà gỗ lục tìm. Khóe môi lão nhân co giật.
Lão nhân thầm nghĩ:
- Hai tiểu tử này đúng là đầu gỗ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thôi, cứ để bọn họ tìm, mau chóng tìm xong rồi bỏ cuộc.
Lão nhân hừ một tiếng biểu thị bất mãn, chậm rãi rời khỏi ghế.
Vu Nhai kéo ghế ra, vươn tay chạm vào mặt đất dưới chân ghế, huyền khí thấm vào.
Bốp!
Trong phút chốc không chút báo trước sức sống dồi dào tuôn trào. Lão nhân, Vong Linh pháp sư trợn mắt há hốc mồm nhìn đất trống bỗng mọc thực vật siêu nhanh. Chỉ vài giây đất trống biến thành rừng rậm đầy cỏ dại, nhà gỗ bị dây leo quấn quanh, rừng cây bên ngoài đất trống cao lên nhiều.
Không chờ bọn họ phản ứng lại, một luồng năng lượng xanh biếc bay ra từ bên dưới cái ghế. Một quả cầu xanh biếc bay vòng quanh người Vu Nhai, dung nhập vào cơ thể hắn.
Bùm!
Người Vu Nhai bao phủ một tầng sắc xanh, tiếng nổ vang trong ý thức của hắn.
Màu xanh không có tác dụng gì với huyền khí nhưng ảnh hưởng rất lớn đến ý thức. Vu Nhai từng cảm ngộ thuộc tính mộc bỗng chốc bùng nổ, dung hợp vào lực lượng thuộc tính mộc, chớp mắt thành thánh.
Không chỉ như vậy, mộc chi thánh đạo ngưng kết xong vẫn không ngừng, thứ xanh biếc kia quá cường đại. Mộc chi thánh đạo điên cuồng tăng trưởng, mạnh hơn băng đạo thành thánh rất nhiều.
Lão nhân bị hình ảnh trước mắt làm kinh ngạc không thốt nên lời:
- Quy tắc chi nguyên, mộc chi nguyên khổng lồ như vậy, mộc chi thánh đạo, không, độ tinh thuần, hơi thở này là . . . Sinh cơ chi thánh đạo?
Phản ứng đầu tiên của lão nhân là:
- Trời ơi, tiểu tử này thật sự tìm được. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là không phụ người có lòng?
Phản ứng thứ hai là:
- Tổ cha nó, lão tử ở lại đây lâu như vậy mà không phát hiện chỗ này có quy tắc chi nguyên, tại sao bị tiểu tử này tìm được? Làm lão tử bẽ mặt.
Phản ứng thứ ba là:
- Đây là sinh cơ chi thánh đạo! Không chỉ là mộc chi thánh đạo, tiểu tử này sắp nghịch thiên.
Vong Linh pháp sư ngơ ngác nhìn Vu Nhai cảm ngộ mộc chi thánh đạo, nghi hoặc hỏi:
- Cái gì là quy tắc chi nguyên?
Lão nhân giải thích rằng:
- Các ngươi đến đây thử thách tức là tìm quy tắc chi nguyên. Quy tắc chi nguyên là thể tập hợp một loại quy tắc lực lượng, khi dung hợp, chỉ cần ngươi từng cảm ngộ quy tắc lực lượng như vậy là có thể thành thánh ngay.
- Ví dụ ngươi là Độc Cô Cửu Dương, nếu ngươi có thể tìm được tử vong chi nguyên minh hỏa chi nguyên các loại là có thể lập tức dung hợp, cảm ngộ thành thánh.
- Tuy nhiên nếu ngươi tìm ra mộc chi nguyên thì rất tiếc, bởi vì ngươi chưa từng cảm ngộ nên không thể dung hợp.
Vong Linh pháp sư gật đầu, nói:
- Đã hiểu.
Kết hợp lời hội trưởng Lữ Giả từng nói và lão nhân giải thích thì rất dễ hiệu. Hội trưởng Lữ Giả có nói tìm được quy tắc lực lượng nhưng có một số người không thể dung hợp, vì vậy dùng nó trao đổi với người khác. Hội trưởng Lữ Giả chỉ không nói rõ đó là quy tắc chi nguyên.
Tức là thử thách của đám người là tìm các loại quy tắc chi nguyên trong khu vực vòng trong. Mới rồi Vu Nhai tốn thời gian rất lâu mới tìm được, nên hội trưởng Lữ Giả bảo là đi trước hai canh giờ không tính ưu thế lớn.
Lão nhân tiếp tục bảo:
- Tiểu tử này quá may mắn, hắn có thể tìm được, lại còn là mộc chi nguyên. Có lẽ nhờ mộc chi nguyên khiến hắn lĩnh ngộ căn cơ địa binh sư càng sâu thêm nhiều, một hơi vào phạm trù thiên tài đỉnh cao.
Lão nhân rất khó bình tĩnh nỗi lòng giật mình, tuy Vong Linh pháp sư không phải khán giả tốt nhưng lão vẫn ngứa miệng.