Vu Nhai chưa bắt đầu phản kích Thôn Thiên kiếm linh đùa giỡn mình thì nghe bên ngoài có người kêu:
- Vu Nhai.
Thanh âm xa lạ, Vu Nhai mở mắt ra, thấy một bà lão đứng trước mặt hắn. Bà lão này là sư phụ của Vu Tiểu Dạ.
- Tiền bối, không biết tìm ta có chuyện gì?
Vô số cặp mắt nhìn Vu Nhai, hắn thản nhiên ứng đối. Vu Nhai đã gặp áp
lực thần giai của Độc Cô Chiến Phong, Đông Phương Thần Thông, Độc Cô gia chủ, thấy kiếm linh thần kiếm nghịch thiên siêu tuyệt như Lạc Thiên
kiếm linh, hắn đối diện với bất cứ ai sẽ không dao động nhiều.
Băng bà bà hỏi thẳng:
- Rất đơn giản, phải làm sao ngươi mới chịu rời khỏi Tiểu Dạ?
Vu Nhai cười nói:
- Ta là biểu ca của nàng . . .
Vu Nhai mới nói một nửa đã bị Băng bà bà gằn giọng ngắt ngang:
- Ngươi có thể tiếp tục làm biểu ca của nàng nhưng tuyệt đối không thể
là trượng phu. Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi muốn sao mới chịu rời
khỏi Tiểu Dạ?
- Tuy ngươi là thiên tài, ở bên ngoài có danh tiếng không nhỏ nhưng ngọc bài lữ hành đã bày ra tiềm lực của ngươi. Chờ khi vượt qua thế giới lữ
giả thì ngươi sẽ bị Tiểu Dạ bỏ xa, ngươi không xứng với nàng.
Vu Nhai cười cười:
- Ta vẫn luôn không xứng với nàng, nhưng thế giới lữ giả chưa từng rời bỏ ta.
- Vậy ngươi nên tự mình bỏ cuộc, vì nàng cũng là vì ngươi.
Băng bà bà không có ác cảm với thanh niên này, nhưng nàng cảm thấy Vu
Tiểu Dạ bị trói buộc vào hắn là không tốt. Biểu ca là sốt một, mọi thứ
xếp thứ hai trong lòng Vu Tiểu Dạ làm sư phụ Băng bà bà rất ghen tỵ, mất mặt. Băng bà bà thấy Vu Nhai chẳng những có vị hồn thê, tiềm lực phế
vật, có nhiều kẻ địch thì càng không muốn để Vu Tiểu Dạ theo hắn.
- Vậy đi, ngươi có yêu cầu gì cứ nêu ra, chỉ cần ngươi rời khỏi Vu Tiểu Dạ thì ta sẽ tìm cách đáp ức nhu cầu của ngươi.
Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ chưa xac định quan hệ, hắn thậm chí xem nàng là
biểu muội nho nhỏ. Không phải Vu Nhai không thích Vu Tiểu Dạ, không phải hắn không biết nàng thích mình. Chỉ vì Vu Nhai bị tư tưởng kiếp trước
trói buộc, hắn không muốn suy nghĩ nhiều. Chuyện tình cảm thuận theo tự
nhiên tốt hơn, nhưng Băng bà bà nói như thế tất nhiên Vu Nhai phải phản
kích.
Vu Nhai thản nhiên cười như kẻ không truy cầu danh lợi, nói:
- Ta thậm chí không quan tâm công chúa Ma Pháp đế quốc.
Không chỉ Băng bà bà, người xung quanh câm nín. Đúng vậy, người ta thậm
chi không cần công chúa Ma Pháp đế quốc vậy ngươi định cho hắn ích lợi
gì? Có lợi lộc gì đánh động được hắn? Vài nữ sinh nhìn Vu Nhai trân
trân.
Lúc Băng bà bà đến nói rất nhỏ, Vu Nhai thì muốn công khai, thế là mọi người cùng nhìn hướng này.
Băng bà bà quát:
- Ngươi có biết Vu Tiểu Dạ vì ngươi mỗi ngày ăn cơm không ngon, ngủ
không yên, chỉ biết tu luyện, tu luyện, tu luyện? Nàng vì có thể giúp đỡ ngươi mà điên cuồng tu luyện, bất chấp mạng sống.
- Chỉ vì lấy được chút tin tức của ngươi từ tay ta mà Tiểu Dạ tu luyện
không ngừng nghỉ, không hứng thú với cái gì khác. Chẳng lẽ ngươi nhẫn
tâm nhìn một cô nương sống như vậy sao?
Băng bà bà không quan tâm những người khác có nghe thấy, không cần biết
sau khi Vu Tiểu Dạ biết chuyện sẽ thế nào. Băng bà bà vững tin mọi thứ
nàng làm là vì tốt cho Vu Tiểu Dạ.
Vu Nhai ngẩn ngơ, mắt sáng rực hỏi:
- Người nói gì? Tiểu Dạ . . .
Băng bà bà thấy Vu Nhai có ý định rút lui thì vội khuyên:
- Đúng vậy, hãy từ bỏ nàng đi, như vậy Tiểu Dạ mới hạnh phúc hơn. Có lẽ
Tiểu Dạ sẽ bớt động lực nhưng với thiên phú của nàng thì ngươi không
xứng đuổi kịp.
Nhiều người khóe môi co rút. Chắc Băng bà bà không biết tình yêu là gì,
nói lời như thế càng khiến nam nhân cảm động, hèn gì Băng bà bà nói
chuyện không biết che giấu.
- Ta biết rồi.
Vu Nhai gật gù, có thể tưởng tượng Vu Tiểu Dạ vất vả như thế nào.
- Ngươi quyết định buông bỏ? Ngươi muốn đổi lại cái gì?
- Ta sẽ không phụ lòng nàng.
Vu Nhai khẽ nói:
- Chỉ cần nàng vẫn còn thích biểu ca này.
- Ngươi . . . Ngươi muốn chết!
Băng bà bà rất muốn cắt vụn Vu Nhai, nhưng nghĩ đến Vu Tiểu Dạ bướng bỉnh thế là nàng hít sâu, nói:
- Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm tương lai để Tiểu Dạ mãi bảo vệ ngươi sao? Ngươi chính là nam nhân!
- Ta sẽ bảo vệ nàng.
Băng bà bà mỉa mai tiềm lực của Vu Nhai:
- Ngươi lấy cái gì đẻ bảo vệ? Ma thú hắc ám thánh giai bát đoạn của ngươi sao?
Vu Nhai nhún vai:
- Ta sẽ chết vì nàng, chỉ có thế. Nếu tiền bồi vẫn thấy khó chịu vậy hãy giết ta đi.
Vu Nhai lười nói nhảm với bà lão thiếu thốn kinh nghiệm yêu, hắn khoanh chân xếp bằng.
Băng bà bà sửng sốt, bàn tay duỗi ra.
Không thấy Băng bà bà lấy huyền binh bản mệnh gì, tay nhẹ vỗ một cái là
nguyên quảng trường lạnh lẽo hơn vài đồ. Người xung quanh Vu Nhai tránh
xa một chút, quá lạnh.
Hội trưởng Lữ Giả định bước ra ngăn cản nhưng rồi do dự, gã tin Băng bà bà sẽ không lỗ mãng như vậy.
Keng!
Đám người Độc Cô Cửu Tà vội chạy tới ngay, kiếm quang chớp lóe.
Độc Cô Cửu Tà nói thẳng:
- Lão bà bà, mặc kệ bà là ai, dám đụng một cọng lông của hắn thì Độc Cô gia sẽ hủy diệt bà!
Băng bà bà thản nhiên nói:
- Hừ! Ta sẽ sợ Độc Cô gia sao?
Băng bà bà là cường giả thần giai, có tư cách không e ngại hết thảy.
Độc Cô Cửu Tà không sợ hãi chống lại Băng bà bà:
- Bà cứ thử xem, hoặc giết luôn chúng ta!
Người Độc Cô gia dù đối mặt kẻ địch nào đều phải xứng đáng với thanh
kiếm tong tay mình, Độc Cô Cửu Diệp cũng vậy. Sau đó là Lữ Nham, Lý Thân Bá. Hai người không nói nhiều, chỉ đứng thẳng, lấy huyền binh bản mệnh
ra chĩa hướng Băng bà bà. Nếu Băng bà bà dám ra tay là bọn họ sẽ liều
mạng.
Băng bà bà nhìn Lý Thân Bá, hỏi:
- Lôi Cổ Thần Kim chuy của lý gia, ngươi là người thừa kế của Lý gia Chuy Lĩnh?
Lý Thân Bá lạnh nhạt nói:
- Lý gia sẽ báo thù cho ta.
- Các ngươi . . .
Băng bà bà vẫn không sợ nhưng hơi do dự, mắt liếc hướng Lữ Nham. Băng bà bà không nhận ra thần kích trong tay Lữ Nham là cái gì, nhưng nàng nhận ra đây là một thanh thần binh kích tất nhiên đến từ Lữ gia. Băng bà bà
liếc hướng Vu Nhai, người này rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà khiến nhiều
người vì hắn? Vu Tiểu Dạ như thế, người các đại gia tộc cũn vậy.
Vu Nhai cảm thấy toàn thân bị đông cứng nhưng mặt vẫn treo nụ cười, hắn đoán chắc Băng bà bà không dám giết mình.
Vu Nhai lạnh lùng châm biếm:
- Ta nghĩ chắc tiền bối rất cô đơn? Ha ha ha ha ha ha! Đường đường là
thử thách công hội lữ giả cần tổ đội, biết tầm quan trọng của các loại
tình nghĩa, nói là mặc kệ có thù gì cũng phải đoàn kết lại. Tiền bối
sống hàng đống tuổi nhưng không hiểu gì, chỉ biết lấy ý thức chủ quan
quyết định điều mình muốn làm. Tiền bối thật ích kỷ và đáng thương.