Vu Nhai ngứa tay múa máy,
một kiếm quang sắc bén rạch phá mây phù văn. Huyền khí thiên binh sư cực kỳ chất lượng mạnh hơn huyền khí thánh binh sư bình thường nhiều. Huyền khí của thánh binh sư là loại huyền khí đánh vỡ quy tắc lực lượng.
Vu Nhai ngửa đầu cười dài:
- Ha ha ha ha ha ha!
Vu Nhai có tự tin đấu với Độc Cô Cửu Mạc một trận, nhưng giây sau hắn
bình tĩnh lại. Vu Nhai nghĩ đến Độc Cô Chiến Phong. Độc Cô Cửu Mạc có là gì? Nếu Vu Nhai làm được thì người khác cũng có thể.
Năm xưa Độc Cô Chiến Phong là thiên binh sư cường đại biết bao, nhưng
mặc kệ gã mạnh cỡ nào thì mục tiêu của Vu Nhai là Độc Cô Chiến Phong.
Vu Nhai không hề tự phụ vì có Huyền Binh Điển, hắn chỉ mới thành thánh bốn loại quy tắc lực lượng.
Vu Nhai xin được đi:
Lạc Thiên tiền bối, đa tạ đã chăm sóc ta nhiều ngày qua, ta nghĩ đã đến lúc rời đi.
Tính sơ thì Vu Nhai ở trong kiếm thần bí địa đã bốn tháng, không biết
bên ngoài ra sao, có đánh nhau với Cổ Duệ chi dân không? Không biết Dị
Ma tộc thế nào, hoạt động công hội lữ giả đã bắt đầu chưa?
Lạc Thiên kiếm linh còn chìm đắm trong Vu Nhai nghịch thiên. Thu một
trăm tám mươi chín huyền kiếm thánh giai làm huyền kiếm bản mệnh? Sao
tiểu tử này làm được? Lạc Thiên kiếm linh nhìn sao cũng không giống như
hoa mắt, những thanh kiếm còn trong cơ thể tiểu tử này.
Lạc Thiên kiếm linh thấy rộng biết nhiều, đổi lại người khác đã bắt Vu Nhai đi giải phẫu từ đầu đến chân.
Thần Huyền đại lục là thế giới tràn ngập kỳ tích, mặc dù Vu Nhai rất
thần kỳ nhưng từ xưa đến nay không thiếu kỳ tích. Lạc Thiên kiếm linh
từng thấy một vài tồn tại kỳ diệu, ba ogồm mấy nhân vật thiên tài vài
đời trước của Độc Cô gia. Lạc Thiên kiếm linh hít sâu, nó có rất nhiều
câu hỏi nhưng cuối cùng không nói ra.
Lạc Thiên kiếm linh nhìn Vu Nhai, nói:
- Tiểu tử, hiện tại thực lực của ngươi vẫn quá yếu, chờ khi nào ngươi
đến thần binh sư có lẽ mới biết được có khả năng sử dụng ta không. Hãy
cố gắng rèn luyện thực lực đi.
- Vâng!
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, hắn biết bây giờ không có cơ hội chiếm Lạc Thiên thần kiếm.
Lạc Thiên kiếm linh trầm giọng nói:
- Ừm! Khi thần binh sư nhớ đến đây một chuyến, nếu phù văn của ngươi có
tiến bộ cũng có thể đến. Tiểu thế giới binh linh của ta tùy thời mở ra
cho ngươi.
Nếu người Độc Cô gia biết sẽ hâm mộ ghen tỵ phát cuồng. Độc Cô gia chủ
chỉ có thể cứu ra vài người, còn là vì gã có thực lực thần binh sư mới
được ưu tiên.
Nghĩ đến phù văn siêu bí ẩn của Vu Nhai thì nhiều thứ khác không có gì là kỳ.
Vu Nhai lại cảm ơn. Lạc Thiên kiếm linh mở lối ra, không nhắc gì đến một trăm tám mơi chín thánh kiếm. Lạc Thiên kiếm linh cảm thấy những thứ
này vốn nên thuộc về Vu Nhai.
Vu Nhai đi mấy bước, ngoái đầu nói:
- Lạc Thiên tiền bối, có thể lại tặng cho ta một cự kiếm không? Cự kiếm
giống như thanh kiếm này, tốt nhất là kiếm phôi không có binh linh. Ta
từng được truyền thừa vua Đế Long tộc.
Lúc trước đến di tích Đế Long tộc vì muốn tìm kiếm phôi cho Cổ Đế Long
Linh, binh linh tội nghiệp đến bây giờ vẫn không có kiếm thể.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Lạc Thiên kiếm linh sửng sốt, vẫy tay một cái. Một kiếm phôi to hơn cự
kiếm Vu Nhai lấy ra khỏi không gian giới chỉ làm mẫu gấp mấy lần bay vào tay hắn.
- Cầm đi, đây là kiếm phôi chưa rèn xong, vốn định trực tiếp rèn thành
thần binh nhưng cuối cùng đoàn tạo sư đã chết nên thành ra như vậy. Kiếm thể là đỉnh thánh binh, chỉ cần có người dung hợp, trở thành thần binh
sư là nó sẽ nâng cấp thần binh, đương nhiên không quá mạnh.
Vu Nhai ngây người, không ngờ Lạc Thiên kiếm linh thật sự đưa cho thanh
kiếm, còn là kiếm cực tốt. Lạc Thiên kiếm linh không nói lai lịch cụ thể nhưng Vu Nhai biết nó bí ẩn hơn hắn tưởng tượng, nội tình thâm sâu.
Hèn gì Vu Nhai lấy một trăm tám mươi chín thánh kiếm đi mà Lạc Thiên kiếm linh không chớp mắt cái nào.
Vu Nhai không còn bộ dạng hiền hòa, tròng mắt xoay tròn:
- Có nên đòi thêm nhiều lợi lộc không?
Nhưng rất nhanh Vu Nhai phủ nhận suy nghĩ này:
- Thôi, không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, đỡ khỏi phải bị
nhìn ra Huyền Binh Điển. Trước khi trở thành thần binh sư thì mọi chuyện phải cẩn thận, đi ra ngoài trước rồi tính.
Vu Nhai nhận lấy cự kiếm, lại cảm ơn Lạc Thiên kiếm linh sau đó dứt khoát đi ra ngoài, chớp mắt biến mất.
Lạc Thiên kiếm linh bỗng cốc đầu nói:
- Phải rồi, sao ta quên hỏi tên của tiểu tử này? Thôi, chút nữa kêu Độc Cô Chiến Huyền lại hỏi là được.
Ánh mắt Lạc Thiên kiếm linh chuyển sang nhìn phù văn bát giác trước mặt, cảm thán thở dài. Lạc Thiên kiếm linh chợt nhớ điều gì, khuôn mặt già
nua hơi gian liếc trộm xung quanh, một thanh kiếm nằm trong tay nó. Lạc
Thiên kiếm linh ưu nhã múa kiếm, là Thái Cực kiếm pháp lúc trước Vu Nhai từng múa.
Bóc!
Trên Kiếm Thần đài trung tâm Độc Cô gia vẫn hoang vắng, tiếng con nít
luyện kiếm vang rõ mồn một. Bỗng có tiếng khẽ vang, hai nữ nhân một lớn
một nhỏ đứng gần mép Kiếm Thần đài giương mắt nhìn. Giọng cô bé không
gây chú ý.
Một cánh cửa hiện ra trước mặt bọn họ, từ từ mở ra. Biểu tình họ tràn
ngập kích động, mong chờ. Một bóng người bước ra, lộ khuôn mặt quen
thuộc.
Hai nữ nhân hốc mắt ngấn lệ.
Cậu bé phát hiện có điều lạ rút kiếm về phát ra thanh âm vui sướng, kích động:
- Vu Nhai sư phụ!
Bóc!
Lối ra nhanh chóng đóng lại. Không ai khiêu chiến nghịch kiếm thần bí
địa nữa, không đóng lại chẳng lẽ muốn lãng phí năng lượng? Vu Nhai cầm
kiếm phôi cự kiếm còn đang bận nghiên cứu, định duỗi eo chúc mừng thu
hoạch lớn mấy tháng qua. Vu Nhai chưa duỗi eo xong chợt nghe giọng cậu
bé, liếc mắt qua sau đó sững số.
- Vu Nhai sư phụ . . . Sư . . . Sư . . . Sư phụ . . .
Bộ dạng Tiểu Dịch rất vui sướng sau đó phản ứng lại. Vu Nhai đi ra,
buiồn bực mấy tháng qua biến mất. Tuy Tiểu Dịch lập chí trở thành kiếm
khách oai phong nhưng lúc này lắp bắp không nói nên lời.
Hai nữ nhân nước mắt như mưa.
Mấy tháng trước bọn họ không kịp cảm ơn Vu Nhai, trơ mắt nhìn hắn biến
mất trong kiếm thần bí địa, tùy thời sẽ chết ở nghịch kiếm thần bí địa.
Sau này Độc Cô Cửu Thiên bước ra nhưng chờ mãi không thấy Vu Nhai xuất
hiện, may mằ Độc Cô Cửu Thiên chạy đi hỏi Độc Cô gia chủ, được câu trả
lời chắc chắn.
Chờ thêm hai, ba tháng, tuy Độc Cô gia chủ vẫn khẳng định nhưng bọn họ
sắp mất niềm tin. Tuy nhiên bọn họ vẫn vững tin vào Vu Nhai như lúc
trước trong nghịch cảnh tin rằng hắn sẽ đến cứu, lần này vẫn cố gắng tin tưởng mù quáng vào hắn.
Kết quả bọn họ chờ được, rốt cuộc Vu Nhai đi ra.
Vu Nhai không ngờ đã qua lâu như vậy còn có người chờ mình, hắn sửng
sốt, lòng tràn ngập cảm động. Cảm giác tràn đầy, chân thật. Vu Nhai đáp
xuống đất, giang hai tay ra.