Mới đầu Vu Nhai không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ nóng lòng muốn tiêu diệt Độc Cô Cửu Dương, tìm cách vào kiếm thần bí địa. Ban đầu Vu Nhai mang Dị Ma tộc tới không định dẫn đến kiếm thần bí địa mà muốn đám người Độc Cô Thanh Hải, Độc Cô Cửu Tà chăm sóc giùm. Ai ngờ sự việc phát triển thành tình huống trước mắt, nếu đã vậy thì binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Vu Nhai cười thầm:
- Ha ha . . .
Đã rất lâu rồi Vu Nhai mới bị động thế này, khó chịu nhất là đối phương dùng cách hắn thường xài, dùng các loại đại nghĩa, dựa thế chèn ép. Độc Cô Cửu Dương đã thông minh hơn một chút.
Có thể thấy rõ đắc ý trong mắt Độc Cô Cửu Dương, gã không thèm che giấu.
Độc Cô Cửu Lan rất đau khổ, nàng muốn nói chuyện, nhưng nếu nàng mở lời là Tiểu Loan, Tiểu Dịch ở phía sau sẽ chết. Độc Cô Cửu Dương chỉ cần đẩy hết tội lỗi lên người Dị Ma tộc là sạch sẽ.
Bọn họ đã không hận Dị Ma tộc bao nhiêu, vì sau khi leo lên trải qua cuộc sống khốn khổ hơn trước, số người chết nhiều hơn lúc ở dưới Thiên Tội Uyên, đều bị Độc Cô Cửu Dương hại chết. Bọn họ nhìn Dị Ma tộc chỉ cảm thấy hơi thân thiết, dù sao ra chung một chỗ. Đây chỉ là ảo giác, tâm lý dị dạng sinh ra sau khi bị đả kích đủ điều.
Loại tâm lý này sẽ không thúc đẩy bọn họ giết sạch Dị Ma tộc để báo thù.
Độc Cô Chiến Đồng cũng không biết nên nói cái gì. Tin tưởng Vu Nhai có thể xoay chuyển? Với tình huống trước mắt làm sao tin vào hắn được?
Phương xa, vài người đặt kỳ vọng vào Vu Nhai cũng lắc đầu, sợ rằng Độc Cô gia chủ sẽ thua cuộc.
- Như thế nào? Không dám trả lời? Sợ sao?
Độc Cô Cửu Dương quát to:
- Phải rồi, nghe nói Diệp Vũ Phong đã chết. Ta phái Diệp Vũ Phong đi đồ sát Dị Ma tộc bị giết, ta thấy rất lạ, Diệp Vũ Phong kiếm đạo thành thánh tại sao sẽ chết?
- Suýt quên, ta có mang đầu hắn theo tặng cho ngươi.
Vu Nhai không nói gì, không cãi lại, tất cả là vô dụng. Bây giờ Vu Nhai là kẻ địch của tất cả người Độc Cô gia có mặt trong Kiếm Thần đài, hắn sẽ đối diện với mọi người. Hiện tại Vu Nhai chỉ có thể nghênh khó mà lên, không thể yếu thế, dù đối địch với mọi người cũng không cần.
Vu Nhai kiềm không được nghĩ đến ý tưởng lúc trước, đây là thử thách của Độc Cô gia chủ, cuộc kiểm tra rất đáng sợ.
Nhưng như lúc trước đã nói, Độc Cô Cửu Dương là boss cuối, gã là đường sống cuối cùng, Vu Nhai còn cách nào khác? Lùi? Vu Nhai có đường lui không? Nếu không có thì hắn sẽ tử chiến đến cùng.
Nếu là thử thách Vu Nhai phải phát huy ra thực lực vượt qua thử thách.
Mặc kệ thế nào Vu Nhai chỉ còn con đường trước mắt, dù đối địch với toàn thiên hạ ta vẫn cứ đi.
- Cái gì?
Độc Cô Cửu Dương lộ vẻ mặt kinh hoàng, bi thương, run rẩy nhận lấy đầu người của Diệp Vũ Phong. Độc Cô Cửu Dương chậm rãi vén vải lên, sau đó gã ngửa đầu thở dài, dường như gã không muốn cho ai thấy đôi mắt bi thương.
Mặc kế thế nào toàn trường lặng đi, cảm xúc bi thương, thù hận bao phủ nguyên Kiếm Thần đài.
Vu Nhai đứng đằng trước Dị Ma tộc, vô số áp lực đè ép hắn.
Vu Nhai tựa lá khô trong sóng gió tùy thời bị xé nát, đương nhiên đó là cảm giác từ xa nhìn lại. Nếu thấy biểu tình của Vu Nhai thì biết lá này không khô, vẫn cứng cỏi. Nhưng Vu Nhai chống đỡ được bao lâu?
Độc Cô Cửu Lan, Độc Cô Chiến Đồng, đám người Thiên Tội Uyên bị khống chế trên Kiếm Thần đài nhìn Vu Nhai gần trước mắt, đôi mắt bọn họ tràn ngập bất lực. Độc Cô Cửu Lan đã nghĩ rằng nếu chút nữa Vu Nhai chết thì nàng sẽ đồng ý với Độc Cô Cửu Dương, mang đám Tiểu Loan, Tiểu Dịch đi gặp Mê Thành gia gia, rồi nàng sẽ . . . Vẻ mặt Độc Cô Cửu Lan bi thương.
Độc Cô Chiến Đồng rất muốn giải thích cho Độc Cô Cửu Lan, nàng muốn nói chuyện đồ sát Dị Ma tộc chỉ là ý của Độc Cô Cửu Dương. Nhưng Độc Cô Chiến Đồng đã nghe rõ ràng lúc nãy Độc Cô Cửu Dương uy hiếp Độc Cô Cửu Lan.
Dù giải thích thì được ích gì? Không thay đổi được kiếm đạo bị Độc Cô Cửu Dương kéo lên.
Độc Cô Cửu Dương cực kỳ căm hận nói:
- Họ Vu, ta muốn báo thù cho Diệp huynh đệ!
Vu Nhai nghĩ đến quy tắc Độc Cô gia, nói:
- Đừng quên người trẻ tuổi Độc Cô gia có thể tranh chấp rồi đánh nhau, Diệp Vũ Phong chỉ là tài nghệ không bằng người. Nếu ngươi muốn chiến thì cứ tới đây.
Độc Cô Cửu Dương vẫn kéo cờ đại nghĩa:
- Tranh chấp thế hệ trẻ? Ngươi vì những Dị Ma tộc này giết Diệp huynh đệ mà gọi là tranh chấp sao? Hơn nữa ngươi có biết một người trẻ tuổi kiếm đạo thành thánh quan trọng cỡ nào với Độc Cô gia hiện nay không?
Hoàng Phủ Nhàn nhàn nhã uống trà, nàng rất muốn cất tiếng cười to, cực kỳ sung sướng. Nhi tử đang dùng thủ đoạn của đối thủ chậm rãi hủy diệt hắn.
Trong mắt Hoàng Phủ Nhàn thì Vu Nhai giỏi nhất là kéo cờ đại nghĩa.
- Ngươi có biết bây giờ kim bào Độc Cô gia chia thành hai loại, kiếm đạo thành thánh và chưa thành thánh? Kim bào chưa thành thánh dù đối diện kiếm đạo thành thánh của khách khanh gia tộc cũng phải cúi đầu. Hay ngươi cho rằng có thể tùy tiện giết gia tộc khách khanh?
Xì xào!
Gia tộc khách khanh tức giận vô cùng, đặc biệt là Diệp gia của Diệp Vũ Phong. Diệp gia khó khăn lắm mới ra một thiên tài kiếm đạo thành thánh, bây giờ chỉ còn lại đầu người hỏi sao bọn họ không tức giận?
Độc Cô Cửu Dương tức giận ra lệnh:
- Muốn khiêu chiến ta? Ngươi không có tư cách này, bây giờ ngươi chỉ là tội nhân của Độc Cô gia. Ngươi hiểu tội nhân là gì không? Hiện tại ta có thể thẩm phán ngươi! Người đâu, hãy bắt lại phản đồ và Dị Ma tộc trước mắt, ai chống cự thì giết không tha!
Ánh mắt Độc Cô Cửu Dương sáng rực nhìn Vu Nhai, tràn ngập sung sướng và điên cuồng như đang nói:
- Ta không cần đánh với ngươi, ngươi chết chắc. Ta sẽ không giết ngươi ngay, sẽ từ từ hành hạ ngươi.
- Tuân lệnh!
Hộ vệ Kiếm Thần đài vọt ra, bọn họ toàn là tử tôn thế hệ trẻ của Độc Cô gia nhưng địa vị không cao, thực lực ít nhất là ngân bào. Mấy trăm người lao xuống, Vu Nhai và Dị Ma tộc vốn không có sức phản kháng.
Độc Cô Cửu Dương hét lên:
- Độc Cô Đoạn Nghịch, Độc Cô Cửu Vận, các ngươi cũng lên đi! Ta muốn các ngươi tự tay bắt hắn!
Hai bóng người chậm rãi bước ra trong đám người, biểu tình đầy mệt mỏi, mắt tan rã dường như nhận đủ đau khổ.
Độc Cô Cửu Vận, Độc Cô Đoạn Nghịch vẫn có thực lực xông lên theo hộ vệ.
- Ha ha ha ha ha ha!
Độc Cô Cửu Dương nhìn bóng lưng Độc Cô Đoạn Nghịch, Độc Cô Cửu Vận gã khẽ cười chỉ mình Độc Cô Cửu Lan nghe thấy.
- Đây là kết cuộc dám đối đầu với ta. Độc Cô Đoạn Nghịch xem trọng Vu Nhai hơn đúng không? Cho rằng phụ thân giữ hắn mà không phải ta, thế thì ta để hắn chết dưới kiếm của Vu Nhai! Vào lúc ta đau khổ nhất Độc Cô Cửu Vận đã phản bội ta trèo lên người khác, trong lòng suy nghĩ bạn trai cũ họ Vu, vậy cứ để nàng chết dưới kiếm Vu Nhai luôn đi!