Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1040: Trận pháp đều có thể dùng sức mạnh (hạ)




Lão già Mê Thành cố ý nói:

- Mông thân vương, trong tay Vu Nhai có những chứng cứ này, hiện tại lại nắm giữ phù văn trận. Tuy rằng hắn không phải là người duy nhất nhưng chỉ hai người nắm giữ được phù văn trận, trình độ hiểu biết cũng khác biểt. Vu Nhai có thêm tiền cược trước mặt Huyền Binh Đại Đế, tốt nhất là ngươi nên bỏ cuộc đi, vì tương lai của Huyền Binh đế quốc chúng ta. Nhi tử của ngươi chết chưa hết tội.

Khóe môi Mông thân vương co giật, sat ý trong lòng càng lan tràn.

Vu Nhai có càng nhiều tiền cược thì Mông thân vương càng muốn giết hắn. Bây giờ không giết Vu Nhai thì đệ nhất thân vương không thể giết hắn ngoài sáng, kêu gã ám toán? Đường đường là Mông thân vương cần tính kế giết một tiểu quy sao?

- Hừ! Trùng kích, bất cứ trận pháp nào đuề có thể dùng sức mạnh tấn công.

Mông thân vương từng đi chiến trường, hiểu rõ về trận pháp. Chỉ cần lực lượng đến trình độ nhất định là có thể phá vỡ tất cả trận pháp. Nếu thánh binh sư ra tay, phù văn trận bên dưới không chống được bao lâu.

Nhưng thánh binh sư không thể ra tay. Binh sĩ đánh trận lực lượng trùng kích không phối hợp khăn khít được, không sánh bằng lực lượng một kích của thánh binh sư. Lúc trước nói nhiều người lực lượng lớn, nhiều người đến trình độ nhất định có thể tiêu diệt siêu cao thủ. Nhưng điều đó không có nghĩa là binh sĩ dàn trận công kích có thể một đòn tiêu diệt siêu cao thủ. Trong tình huống hy sinh nhiều người từ từ hao mòn chết những siêu cao thủ, hoặc dùng cách đánh lén, vây công.

Đương nhiên phải xem cao thủ đó thuộc loại gì, bao nhiêu người, mức độ phối hợp thế nào, thực lực cụ thể của binh sĩ quân đội. Như tinh binh đoàn chính quy của Huyền Binh đế quốc phối hợp với nhau đương nhiên có cơ hội tiêu diệt siêu cao thủ. Nhưng nơi như Bắc Đẩu hành tỉnh thì binh lính mới chỉ bước vào cửa huyền binh giả, làm sao có lực lượng mạnh mẽ?

Có một số binh sĩ là người bình thường không phải huyền binh giả, sức lực hơi mạnh một chút.

binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh không công thành ở nơi rộng rãi mà trong kiến trúc linh tinh. Phía sau có tường thành cao cao, xung quanh thì hỗn độn, muốn dùng sức cũng thấy vướng chân vướng tay.

Khá nhiều binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh tập kết đến Dao Quang thành nhưng nhiều người đứng bên ngoài chưa tràn vào, không gian trong thành quá nhỏ.

Quân quan, Mông thân vương đã cảm giác được cái gì gọi là bó chân bó tay. Tiếp theo cái gọi là mạnh mẽ công kích làm đám người Mông thân vương nhìn muốn phát cuồng. Bọn họ rất muốn lao xuống san bằng trong ngoài Dao Quang thành, nhưng lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải sẽ không để họ làm như vậy.

Độc Cô Thanh Hải nhìn Mông thân vương có ý định ra lệnh, cười gian âm trầm nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Nếu các ngươi muốn ra tay thì đừng trách chúng ta dời núi lấp biển.

Các ngươi muốn san bằng kiến trúc trong ngoài thành thì chúng ta sẽ dời mấy ngọn núi nhỏ.

- Hừ! Đã hứa là không ra tay.

Đám người Mông thân vương vô cùng hối hận:

- Chết tiệt, tại sao lúc trước chị đấm thủng một cái lỗ?

Mông thân vương rất bực tức:

- Hừ! Chúng ta có thể không ra tay nhưng để binh sĩ tấn công là được đúng không?

Gặp người Độc Cô gia luôn khiến người ta bực mình, rất nhiều hoàng tộc chung cảm giác với đệ nhất thân vương. Bởi vì trước mặt người Độc Cô gia không thể có cảm giác ưu việt như với người thường. Mông thân vương không phản ứng quá lớn, lạnh lùng nói một câu rồi ra lệnh các binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh chia từng phần di chuyển hết kiến trúc, tường thành xung quanh.

binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh đáng thương chẳng những phải đánh người mình còn kiêm chức thợ hồ, thợ đập phá, thợ xây.

Trời sáng, cuộc chiến đã qua mấy canh giờ, phù văn vẫn tung bay trong nội thành. Binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh không tấn công vào được, ngoài thành đã bị dọn một khối đất trống, có thể phát huy uy lực trùng kích chiến trận.

- Chiến trận khải, xông lên!

Trong buổi sáng xinh đẹp, nội thành gặp thử thách thật sự. Lực xung kích tập thể kinh khủng va dập mạnh vào tường nội thành dày. Nếu bọn họ đã mạnh mẽ dời bỏ kiến trúc khu này thì công kích từ đây, mấy canh giờ tối hôm qua điên cuồng gia cố, trong thành không ngừng thay đổi, sắp thành mê cung.

Theo chiến trận trùng kích, phù văn bay đầy nhưng vẫn ngăn được mấy lần.

Sau vài lần thì phù văn trận có nguy hiểm tan vỡ.

Thêm vài lần nữa là phù văn trận không thể ngăn được, làm sao phòng ngự đây?

Vu gia chủ sốt ruột hỏi:

- Vu Nhai, làm sao bây giờ? Sắp không ngăn được.

Tinh thần Vu Nhai vẫn phấn chấn, dù hắn bạn rộn một ngày một đêm. Sau khi bàn bạc với lão già Mê Thành xong Vu Nhai không ngừng nghỉ khắc phù văn, lúc trước còn có lão góp sức giờ chỉ một mình hắn bổ sung.

Thỉnh thoảng Vu Nhai xem xét địa hình, vẽ tranh bày ra mê cung.

Vu Nhai khắc phù văn, vừa gia cố vừa chậm rãi nói:

- Tiếp tục kiên trì, binh sĩ từ Bắc Đẩu thành chạy đến đây lại qua một đêm anh dũng chiến đấu, bọn họ làm gì còn sức trùng kích thêm mấy lần?

- Nhưng bên ngoài có quá nhiều binh sĩ, có thể luân lưu công kích.

Vu Nhai bình tĩnh nói:

- Yên tâm, ta tính hết rồi. Tường thành chắc chắn bị phá nhưng đây không phải thủ đoạn cuối cùng của ta, nó chỉ là khúc nhạc dạo.

Vào lúc thế này Vu gia chủ không được xem là trưởng bối, Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Thông báo đi, khi tường thành bị phá dù mọi người đang làm dang dở cái gì đều rút về nghỉ ngơi, tiếp tục xây mê cung, càng phức tạp càng tốt.

Vu gia chủ khẽ thở dài:

- Rồi, ta đi.

Vu gia chủ phái người đi thông báo.

Mông thân vương thở phào nhẹ nhõm:

- Ha ha ha ha ha ha! Ta chờ xem phù văn trận này có thể chống được bao lâu?

Đệ nhất thân vương nhìn đám binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh mệt mỏi, gã vốn định quất roi thúc giục, gã không xem bọn họ như con người. Nhưng một thánh binh sư đề nghị khiến Mông thân vương không tình nguyện nói:

- Bên trái có thể đóng trại nghỉ ngơi, bên phải tiếp tục công kích.

Như Vu gia chủ nói, tình huống là như vầy: Nội thành tùy thời tùy chỗ bị công kích. Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành vẻ mặt càng lúc càng trầm trọng, hai lão nhân không biết Dao Quang thành có chống đỡ chờ viện binh nổi không.

Tính tón thì lúc này Độc Cô gia chủ đã nhận được tin. Lúc trước Hoàng Phủ Nhàn nhận được tin, còn xúi giục Mông thân vương tự mình đến giết Vu Nhai, dù Độc Cô gia không quá chú trọng nên nhận tin muộn nhưng chỉ chậm hơn đệ nhất thân vương lên đường tới Bắc Đẩu hành tỉnh một, hai ngày. Độc Cô gia chủ phái người đi chậm nhất không hơn hai ngày.

Không phải nói Hoàng Phủ Nhàn nhận được tin thì Độc Cô gia chủ cũng có thể. Đầu tiên Hoàng Phủ Nhàn nhìn chăm chăm vào mọi chuyện liên quan đến Vu Nhai, Độc Cô gia chủ thì không làm như vậy được. Tiếp theo, Vu Nhai chưa quay về Bắc Đẩu hành tỉnh nên Độc Cô gia chủ không chú trọng quá nhiều. Cuối cùng, Độc Cô gia chủ không ngờ Mông thân vương sẽ tự mình ra tay.