Triệu Công Tử Rất Đáng Ghét!

Chương 8: Lịch sử đen (2)




Biên tậpNey

Lúc tôi băng qua phòng khách, điện thoại đúng lúc đổ chuông.

Anh Năm hỏi: “Nhất Tâm à, thằng Long không sao chứ?”

Tôi nói: “Anh ấy bị cảm, ngủ rồi.”

Anh Năm nói: “Để anh đến thăm nó.”

Tôi đáp: “Hiếm khi anh mới về một lần, dành thời gian cho lão gia nhiều đi.”

Anh Năm nói: “Bố với ngài đại sứ có việc đi rồi, anh vừa mới đưa Anna về, cách căn hộ của hai đứa cũng không xa. Vốn định gọi mọi người đi uống rượu, nhưng chị cả bảo Long nó khó chịu đi về rồi, nên anh gọi điện thoại hỏi thử. Rồi anh qua đó xem nó.”

Anh Năm là một người rất có chủ kiến, bởi vậy anh dứt lời liền cúp điện thoại, cũng không thèm quan tâm tôi nói cái gì.

Tôi đặt ống nghe xuống, vừa quay đầu lại liền bị Triệu công tử dọa giật nảy mình: “Anh phát ra tiếng đi được không hả?”

Triệu công tử nói: “Thay quần áo đi, qua đó chơi cùng anh ta.”

Tôi không muốn thay quần áo. Triệu công tử lại bảo tôi không thay quần áo chính là vì chột dạ. 

Gã đáng ghét quá chừng!

Hiếm có khi các anh chị em tụ tập đầy đủ như vậy, mà anh Năm từ trước đến giờ rất dễ trở thành trung tâm của đám đông. Anh kể lại mình đã băng qua một vài ranh giới khó vượt qua như thế nào, làm sao tránh thoát mưa bom bão đạn, làm sao mạo hiểm xuyên rừng, làm sao vượt qua núi tuyết. 

Mà tôi thì chỉ muốn về nhà ngủ, ngày mai tôi còn phải đi làm sớm. 

Anh Năm mang quà về, ai cũng có phần. Quà của tôi là một con dao quân dụng, của Triệu công tử là một hộp sô-cô-la. 

Khả năng anh Năm đã nhầm lẫn gì rồi. Ít nhất tôi không thể hiểu được anh ấy cho tôi dao con để làm gì. 

Triệu công tử ngay mặt mọi người cười hì hì hì hì: “Để em rảnh rỗi không việc gì làm thì thọc anh mấy nhát.”

Tôi bảo Triệu công tử uống say rồi chúng tôi phải đi về. Triệu công tử bảo gã không say, tôi bảo không anh say rồi, Triệu công tử bảo gã thật sự không say, tôi hỏi Triệu công tử muốn tự say hay là để tôi giúp gã say, gã bảo đột nhiên gã thấy hơi say say thật.

Chúng tôi chào tạm biệt anh Năm. Anh Năm tiễn chúng tôi lên xe, bỗng nhiên đưa cho tôi một phong thư, anh nói: “Đây là thư đề cử đi đại học thủ đô, mặc dù chỉ là dự thính, nhưng bất kể ra sao, lúc còn trẻ có giấc mộng thì hãy theo đuổi nó, dẫu sao cuộc sống trôi qua như chớp mắt…”

Dường như anh ta còn muốn nói điều gì đó, nhưng chị cả đang gọi anh, anh liền vỗ vỗ vai tôi, nói: “Ở nhà anh thích nhất là thằng Ba, thứ hai chính là em, em phải nhớ giữ gìn.”

Tôi lên xe, Triệu công tử thế mà lại không mắng tôi, gã im lặng bóc sô-cô-la ra bắt đầu ăn. 

Tôi với gã tốt xấu gì cũng một ngày chồng chồng ân nghĩa cả đời, trăm năm mới tu được cùng gối, ấy vậy mà gã cũng chẳng chia cho tôi dù chỉ một miếng. 

Triệu công tử được chiều từ nhỏ rồi, tất cả những thứ tốt đều được dâng lên tận mặt gã. Gã chẳng cần phải chia cho bất luận kẻ nào, cũng chẳng muốn chia cho người khác, cho nên gã mới ghét anh Năm. 

Về đến nhà, tôi đang chuẩn bị bật đèn thì Triệu công tử ngăn tôi lại. 

Ngày hôm nay gã ăn rất nhiều sô-cô-la, răng lưỡi đều vương mùi thơm.

Tuy tôi đã nói rất nhiều lần rằng không được nằm trên giường hút thuốc, nhưng chung quy Triệu công tử chưa bao giờ nghe lời tôi. Gã lại ngồi ở đầu giường hút thuốc. 

Tôi trầm ngâm hồi lâu, nói: “Em không thích đám quần áo đó của anh.”

Triệu công tử không nói năng gì.

Tôi lại nói: “Sàn nhà anh lau, không được hút thuốc trong phòng, không được mắng em nữa.”

Triệu công tử vẫn không nói gì. 

Tôi nói: “Đồng ý bốn điều kiện này thì em không đi.”

Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ nó, em xéo cho sơm sớm đi.”

Tôi chẳng thèm để ý đến gã luôn, vùi đầu ngủ. Sáng sớm mai phải đi làm, tan làm xong tôi còn phải đưa thư đề cử cho anh Ba nữa. Đương nhiên lá thư này là anh Năm nhờ tôi chuyển cho anh Ba, tối nay anh Ba có việc không ở nhà, còn anh Năm chỉ sợ nửa đêm sẽ lại mất hút.

Nhưng tạm thời tôi không thể nói sự thật này cho Triệu công tử được. Bởi vì tôi thật sự rất ghét mùi thuốc lá ám trên da lông con Hamm, cũng thật sự không thích lau sàn.  

Sau khi tôi tan làm, hẹn anh Ba – người cuối cùng cũng đã khỏi chân – đến quán cà phê, đưa thư đề cử cho anh ấy. 

Anh Ba cười cười: “Bố mà biết đảm bảo xót không đánh ông Năm, nhưng lại đánh anh cho xem.”

Tôi bảo: “Anh suy nghĩ kỹ thêm một chút đi.”

Anh Ba gật đầu, muốn nói lại thôi: “Có lúc em đừng cứ chọc thằng Long mãi thế, thằng bé sẽ tưởng thật.”

Tôi: “Sao vậy?”

Anh Ba chỉ chỉ đằng sau tôi, tôi quay đầu liếc nhìn, Triệu công tử đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh phía sau người tôi. Gã hất cằm, kiêu ngạo tự mãn nhìn chằm chằm thư trong tay anh Ba. 

Hamm sẽ biến thành thịt khô vị thuốc lá xông khói, sàn nhà sẽ bị tôi lau hỏng, còn đám quần áo kia của Triệu công tử sẽ tiếp tục chiếm một nửa cái tủ quần áo trong căn hộ nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất tại khu vực tấc đất tấc vàng của tôi. 

Triệu công tử thật sự rất đáng ghét.

Thời còn đi học tôi cũng đã từng hẹn hò với người ta, nhưng chưa từng hẹn được quá lần thứ hai, chỉ vì gã. 

Bất kể tôi hẹn bạn nữ hay bạn nam, gã nhất định sẽ đi theo chúng tôi. Không biết tôi có nói bao giờ chưa, nhưng khi đó hình thể Triệu công tử khá là “bồng bềnh”.

Tôi cũng không biết gã đã trải qua điều gì, nhưng bắt đầu từ một năm nào đó, gã ăn gì cũng mập lên. Bác sĩ bảo đang ở thời kỳ phát triển, nhưng điều này không tài nào giải thích được việc tại sao tôi ăn thứ gì cũng chuyển hết lên người Triệu công tử được. 

Với Triệu công tử mà nói, bất kể thế nào thì cái đận ấy cũng không tính là vui vẻ, rực rỡ gì. 

Thế là gã bèn giận cá chém tôi. Gã không hẹn hò được, cũng khiến tôi không hẹn được luôn. 

Điều này khiến tôi cực kỳ buồn phiền. Gã không chỉ ăn sô-cô-la của tôi, còn muốn quấy nhiễu hẹn hò của tôi nữa. 

Thế là tôi bắt đầu hẹn với thầy thể dục, lần nào cũng chạy bộ. Cuối cùng Triệu công tử gầy đi, tôi cũng nhận được giải nhì cuộc thi chạy marathon thiếu niên cấp thành phố.

Giải nhất thuộc về Triệu công tử. 

Điều này cũng không quan trọng, quan trọng là Triệu công tử đã hình thành thói quen xấu, gã thường xuyên lặng lẽ ngấm ngầm đi theo tôi. Dẫu sao gã đi theo tôi có thể giảm béo, đi theo tôi thì thi đấu có thể giành được giải nhất.

Nhưng đối với tôi, đó là một cơn ác mộng. Không còn ai theo đuổi tôi nữa, cũng không ai dám chấp nhận sự theo đuổi của tôi.

Bầu nhiệt huyết đầy ắp của tôi không có nơi chứa đựng, chỉ có thể vùi đầu chăm chỉ sách vở. Còn Triệu công tử lại thay thế tôi trở thành đối tượng hẹn hò cực kỳ được săn đón.

Cứ vậy, thời đi học vốn nên lãng mạn của tôi hạ màn một cách vội vã và ảm đạm.

Cho nên tôi mới ghét Triệu công tử như thế. 

Nếu tôi độc ác một chút, thì ngày nào tôi cũng sẽ cho gã ăn sô-cô-la, và sẽ không bao giờ dẫn gã đi chạy bộ. 

Anh Ba về nhà thu dọn hành lý lập kế hoạch bỏ nhà ra đi. Tôi và Triệu công tử thì chậm rãi bước dọc theo đường lớn. 

Gã nói với vẻ đắc ý cực kỳ: “Lá thư này là đưa cho anh Ba, em cố tình lừa anh.”

Tôi nói vẻ hàm ý sâu xa: “Em cũng có thể đi dự thính.”

Triệu công tử móc một viên sô-cô-la từ trong túi ra, lặng lẽ ăn.

Tôi bảo: “Đừng ăn nữa.”

Gã nói: “Liên quan quái gì đến em.”

Tôi nói: “Đây là Kim Tiên Nhi đưa cho em, rất khó mua. Em đã giấu đi rồi mà sao anh vẫn tìm được?”

Gã cố ý nhai viên sô-cô-la đó kêu cồng cộc: “Em nghĩ em làm gì mà ông đây không biết chứ?”

Nếu gã có bản lĩnh như vậy, thì tại sao không biết năm ấy tôi định đi bảo anh Năm là tôi không muốn bỏ trốn vậy?

Tôi yêu sự hoang dại phóng khoáng của anh Năm, nhưng ngắm từ xa là được, tôi là một người mà ngày hôm sau còn phải đi làm. Tất cả tinh thần sống lang thang rày đây mai đó của tôi đã xài hết từ hồi trước mười tuổi, vả lại tôi cũng không muốn có sống cuộc sống như vậy nữa. Thật ra, đến tận bây giờ tôi cũng không muốn lại phải trải qua những ngày như thế, nên tôi thật lòng thật dạ cảm kích Triệu tứ gia.

Song tôi sẽ không nói cho Triệu công tử biết. Suy cho cùng người mà vốn dĩ anh Năm định rủ bỏ trốn không phải tôi, mất mặt lắm. 

Triệu công tử lại móc thêm một viên sô-cô-la nữa từ trong túi ra, nhâng nhâng nháo nháo cắn một nửa vào miệng, rồi hỏi tôi có muốn ăn một nửa còn lại hay không.

Triệu công tử đáng ghét!