Triệu Công Tử Rất Đáng Ghét!

Chương 14




Biên tậpNey

Tôi và Triệu công tử từng có một cuộc bỏ trốn thời chưa chín chắn, tiếc là thất bại. Sau thì tôi và gã từng mưu tính việc bỏ trốn kiểu trưởng thành mấy lần, nhưng cũng vẫn không thành công. Tôi nghi ngờ nguyên nhân không phải việc có trưởng thành chín chắn hay không, nếu nhất định phải suy nghĩ tỏ tường, thì có lẽ là vì tôi không nên lần nào cũng từ chức trước, có lẽ gã không nên lần nào cũng lấy một cục tiền to từ của hiệu buôn đồ Tây, có lẽ là bởi vì Triệu tứ gia không nên nhạy bén mà giám sát chỗ tôi làm và chỗ Triệu công tử gửi tiền như thế. 

Vì để đánh lừa Triệu tứ gia, tôi và Triệu công tử không thể không tạm thời ngừng tay, nằm im chờ thời cơ.

Vì lần tiếp có thể chạy trốn thành công, tôi bảo Triệu công tử: “Em không từ chức, anh cũng đừng lấy tiền nữa, là chúng mình có thể khỏi bị lão gia chú ý.”

Triệu công tử nhìn chằm chằm tờ báo: “Ờ.”

Thật ra gã đã không còn tiền để lấy nữa rồi, Triệu tứ gia cũng không cho người khác cho gã mượn tiền. Vốn dĩ cũng không mấy ai cho gã mượn tiền rồi. Triệu tứ gia chủ yếu là cấm dì Mười Ba cho Triệu công tử tiền thôi. 

Mà tiền của dì Mười Ba thì tiêu vào vụ mua đồ cho con gái cả rồi. 

Triệu công tử thảm hết sức, lúc cùng đi dạo cửa hàng bách hóa với tôi, gã cầm đôi giày da kiểu mới nhíu chặt mày suy nghĩ hồi lâu. Bởi vì tôi bảo chúng tôi không có khoản tiền này mà gã phải thôi không mua, hơn nữa còn trừng tôi suốt buổi.

Đôi giày da đó rất xấu. 

Thật ra thì tôi có tiền mua được đôi giày da đó cho Triệu công tử. 

Nhưng đôi giày da đó rất xấu. 

Tôi không mua đâu.

Đôi giày da đó rất rất xấu ấy.

Một lát sau, điện thoại reo, tôi đang bận nên nhờ gã nghe điện. 

Triệu công tử không vội nghe điện thoại, gã đặt tờ báo xuống, hỏi tôi: “Vậy ông đây ăn gì?”

Tôi đáp: “Tiền đủ dùng là được rồi, đến đó em sẽ làm việc kiếm tiền. Thủ đô nhất định sẽ có rất nhiều công việc cho mình làm, kiếm tiền dễ hơn chỗ này đó. Anh nghe điện thoại đi đã.”

Triệu công tử nghe điện thoại: “Tôi không có tiền cho anh, bố cũng không cho tôi tiền nữa rồi.”

Triệu công tử cúp điện thoại, nói với tôi: “Anh Ba bảo chỗ anh ấy làm công ăn bớt tiền lương, công nhân chết đói rồi, anh Ba dẫn đầu kháng nghị nên hôm nay lại bị bắt, cần tiền bảo lãnh. Em có sáu trăm đồng đại dương không?”

Tôi đáp: “Không có.”

Triệu công tử tiếp tục đọc báo: “Ờ.”

Tôi nói: “Nói với lão gia đi anh.”

Triệu công tử đáp: “Ờ.”

Triệu công tử nói tiếp: “Hay thôi cứ để anh ấy bị giam đi, chí ít là còn sống.”

Dĩ nhiên chúng tôi vẫn phải nói chuyện này với Triệu tứ gia. Bất kể anh Ba trốn khỏi nhà thành công đã tạo thành vết thương sâu sắc như thế nào với Triệu tứ gia, cũng không tính đến cái gương theo đuổi tự do thành công của anh Ba tạo thành biết bao cản trở không thể tưởng tượng nổi với chúng tôi, thì chung quy chúng tôi vẫn phải thử một lần, dẫu sao Triệu tứ gia và anh Ba vẫn là bố con ruột. 

Triệu tứ gia lạnh lùng nói: “Ồ, chưa chết cơ à?”

Triệu tứ gia lại lạnh lùng nói: “Không có tiền là lại tìm ông, không phải nó muốn tự do, muốn làm cuộc đời mới sao, đầu thai lại đi thằng ranh con! Hai đứa mày đi đi! Đi cùng nó luôn đi! Cút! Cút đi mà ngồi tù với nó!”

Vật đổi sao dời, Triệu tứ gia năm đó phong độ nhã nhặn như “gió nhẹ lướt qua mặt” đã không để “gió nhẹ” lướt qua mặt tôi và Triệu công tử nữa rồi. 

Triệu công tử quay người đi, một bước cũng không bận lòng. Gã đi thì đi, lại còn phải vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tùy bố, liên quan quái gì đến con, cũng chả phải con con.”

Triệu tứ gia gào gã: “Mày là con tao đấy!”

Triệu công tử gào lại ông ấy: “Triệu Chín mới là con bố!”

Triệu tứ gia quát gã: “Mẹ mày có biết xấu hổ không hả, hai mươi mấy tuổi còn ghen tị với em gái mình!”

Triệu công tử vặc lại ông ấy: “Thì bố sáu mươi rồi còn sinh con!”

Tôi thật lòng hy vọng hai người họ đừng cãi vã nữa, chú Đại Lực cứ sưng sỉa nhìn tôi bằng ánh mắt khiển trách thôi.

Chú Đại Lực cho rằng tất cả là lỗi của tôi. 

Có lẽ chú ấy nên thử nghĩ theo hướng tích cực chút, nhờ tôi mà cháu chú ấy giờ mới được ngồi thế vào phòng làm việc của Triệu công tử. Chí ít trước khi cháu chú ấy bị ánh mắt của Triệu công tử hù chết, thì chú Đại Lực vẫn nên nghĩ theo hướng tích cực một chút. 

Triệu công tử và Triệu tứ gia tan rã trong không vui, gã buồn bực ngồi trong nhà trọ nổi giận, nhặt cái gối đang yên đang lành bị gã ném xuống đất lên, nhặt lên lại ném xuống, ném xuống lại nhặt lên, nhặt lên lại ném xuống, ném xuống rồi lại nhặt lên. 

Gã lại còn mắng tôi: “Mẹ sư nó, tại em hết đấy! Đến cái bát ông cũng không dám đập!”

Thế cũng rất tốt, ít nhất gã đã biết tiết kiệm rồi này. 

Triệu công tử quát tôi: “Sớm muộn gì đến cái nhà ông đây cũng không có mà ở!”

Tôi hỏi gã: “Thì?”

Gã quát tôi: “Thì cấm em không được mắt đi mày lại với cái thằng họ Đinh ở Tòa thị chính nữa, nếu không ông đánh chết em!”

Tôi nói: “Em đâu có.”

Triệu công tử quát tôi: “Có!”

Tôi không muốn quan tâm đến kẻ tranh cãi vô lý này, không còn cách nào khác đành phải nói lấy lệ: “Vâng em hứa với anh.”

Gã còn mắng tôi: “Mẹ sư, quả nhiên em mắt đi mày lại với thằng đó, em lại còn bảo đâu có?”

Tôi chịu đủ lắm rồi, nhặt cái gối lên ném xuống đất, ném xuống đất lại nhặt lên, nhặt lên lại ném xuống đất, ném xuống đất lại nhặt lên, nhặt lên lại ném xuống đất.

Triệu công tử gào mồm: “Đấy là gối của ông!”

Tôi bình tĩnh lại. Đây là gối của Triệu công tử, cũng là chiếc gối duy nhất của tôi và gã. Lúc đầu khi đưa Hamm đi vì sợ nó nhớ nhà, nên chúng tôi đưa một chiếc khác cho Hamm làm ổ. Cũng chính vì vậy nên ít ra giờ Hamm vẫn còn nhớ được “hơi” của tôi và Triệu công tử. Hamm đã một đi không trở lại rồi, chí ít nó cũng có chút ký ức về tôi.

Từ nhỏ Triệu công tử đã ngợp trong vàng son, gã có vô số yêu cầu về chất lượng cuộc sống của mình. Gối của gã là gối lông ngỗng, ngỗng là ngỗng nước ngoài, mười đồng đại dương. 

Còn tôi thì sẵn lòng dùng mười đồng đại dương đó đi hối lộ cảnh sát dẹp tiệm cái cửa hàng bán gối lừa đảo đấy.

Không mua được gối như vậy nên Triệu công tử thà rằng không mua, gã cũng không cho tôi mua. Vì vậy cứ nửa đầu buổi đêm tôi đều bị bắt dùng cánh tay Triệu công tử hoặc chỗ khác để làm gối, nửa sau buổi đêm thì lại giành gối của Triệu công tử qua cho mình dùng.

Tôi thật sự rất lo lắng cho Triệu công tử. Nhất là có mấy lần gã tỉnh lại lúc nửa đêm khi bị tôi vô tình đẩy mạnh xuống gầm giường trong lúc lấy gối, mà gã lại tin tôi nói đó chỉ là ác mộng. Tôi cực kỳ lo lắng cho gã. 

Gã là con cháu nhà giàu được chiều từ bé tới lớn như vậy, rất dễ bị những người xuất thân đói nghèo nhưng nặng mưu mô coi là mục tiêu, lừa tiền lừa tình, nghiêm trọng nhất khéo còn bị lừa mất cả người. 

Haizzz. Có lẽ tôi nên ngẫm kỹ xem rốt cuộc tại sao chú Đại Lực đối xử với tôi như thế.

Tôi đã cảm nhận được bi ai rồi, giống như hoàng tử lâm nạn, người đẹp hổ thẹn, giống như vợ chồng nghèo nên trăm chuyện buồn thương. [0]

[0] Câu này trong bài Khiển bi hoài kỳ 2 của Nguyên Chẩn (779 – 831) làm vì thương tiếc người vợ đã mất của mình, bà mất năm mới 30 tuổi (?), hai người lấy nhau thời trẻ, lấy ông làm quan nhưng nhà nghèo, bà tuy là con gái nhà quan mà phải làm lụng vất vả, lo toan mọi bề, còn bán cả đồ trang sức cá nhân của mình để mua rượu cho chồng. Sau này khi ông đã có chức tước cao thì bà đã mất, không được hưởng sang giàu, ông thương vợ nên làm bài thơ thương nàng vì những nỗi khó khăn ngày thường khi xưa lúc cả hai còn nghèo. Nhấn link mình đính kèm để đọc thêm nha m.n ^^  

Tôi không thể để Triệu công tử rơi vào tình cảnh như vậy được. Tuần trước lúc gã ăn sữa chua, tôi đã thấy gã liếm nắp.

Tôi không thể để thành kiến của chú Đại Lực trở thành sự thật được. Chí ít tôi cũng muốn làm Triệu công tử tràn đầy hy vọng mới với cuộc đời của gã.    

Tôi ngỏ ý mời Triệu công tử: “Chi bằng tụi mình tham gia dạ hội đi.”

Triệu công tử chau mày: “Dạ hội gì?”

Tôi đáp: “Dạ hội của Kim Tiên Nhi.” 

Triệu công tử mắng tôi: “Mới có một tuần không thấy mà em đã muốn gặp cậu ta rồi!”

Tôi hỏi lại: “Triệu Long, rốt cuộc anh có đi không? Không đi anh đừng hối hận.”

Triệu công tử quát tôi: “Lấy quần áo cho ông đi! Hay còn chờ ông tự đi lấy! Có em để làm quái gì!”

Tôi và Triệu công tử thay quần áo, vuốt vuốt keo xong, chuẩn bị đi. 

Trước khi đi, tôi nhét một miếng vải nhỏ nhỏ vào tay gã. Còn dặn gã cất gọn, có thể lúc cần tôi sẽ hỏi xin gã. 

Triệu công tử mở ra liếc một cái, mắng tôi: “Em bị dở à!”

Tôi muốn lãng mạn với Triệu công tử, mà gã lại mắng tôi. Không chỉ thế, gã còn lôi tôi quay về nhà, bắt tôi mặc quần áo tử tế lại từ trong ra ngoài một lần, xác nhận không thiếu một cái nào thì bấy giờ mới khởi hành. 

Làm sao tôi và gã vượt qua được năm mươi năm kế tiếp giờ? Gã thì không hiểu ý, tôi thì lại lãng mạn như vậy. 

Triệu công tử mắng tôi: “Em thở dài cái khỉ ấy!” 

Kim Tiên Nhi mời rất nhiều người đến dạ hội sinh nhật, ai nấy đều ôm hoặc chó hoặc mèo. Thậm chí tôi còn nghi ngờ đây là hiện trường cúng tế đặc thù của tôn giáo tà ác nào đấy thời trung cổ. 

Thật ra Kim Tiên Nhi không mời tôi và Triệu công tử. Cậu ta chỉ mời Hách Đạt – người ban đầu là trợ lý của Triệu công tử, giờ đã là giám đốc – Hách Đạt cũng nuôi chó, y còn báo lịch trình hàng ngày của Kim Tiên Nhi cho tôi biết. 

Trừ tôi ra, Hách Đạt không có ai làm bạn. Hơn nữa hình như tôi đã biết tại sao y không có bạn mấy rồi, tôi có thể biết tất cả hành trình của Triệu công tử, Kim Tiên Nhi, thậm chí là chú Đại Lực từ miệng y mà. 

Kim Tiên Nhi đang gẫu chuyện với người khác. 

Người kia nói: “Lần trước tôi giả bộ ngã xuống đất, Cục Cưng của tôi lập tức cào cửa tìm người đến, còn giỏi hơn cả lão chồng ra ngoài mua đồ ăn mua tận những bốn năm rất nhiều.”

Kim Tiên Nhi cười nói: “Vậy ạ.”

Lại có người nói: “Bối Bối của tôi cũng giỏi, bạn gái tôi chỉ biết tiêu tiền của tôi mà Bối Bối thì lại tự biết bắt rắn về cho tôi ăn. Ôi giồi Bối Bối đáng yêu bé bỏng của tôi, nó còn tưởng là tôi không có cơm ăn đấy.”

Kim Tiên Nhi cười nói: “Thế ạ.”

Kim Tiên Nhi nói tiếp: “Hamm của tôi thì thấy ai nhiệt tình đi chăng nữa cũng không theo họ, chỉ theo tôi thôi.”

Triệu công tử nói: “Đấy là chó của ông đây mà.”

Cảm hơn hai vị, đó là chó tôi nhặt về ạ.

Kim Tiên Nhi quay người, mỉm cười chào: “Chào anh Khâu, Triệu công tử, sao hai người lại ở đây?.”

Triệu công tử nói: “Đi xe Đầu To đến.”

Kim Tiên Nhi cười tủm tỉm liếc Hách Đạt một cái: “Tiện đường hả?”

Triệu công tử đáp: “Gọi điện kêu cậu ta qua đón chúng tôi.”

Kim Tiên Nhi cười tủm tỉm liếc Hách Đạt một cái.

Hách Đạt cúi đầu nhấc mí mắt lên thả bụi vào, sau đó nhập vai làmbụi bặm.

Tôi mắc nợ Kim Tiên Nhi, tôi không chỉ mắc nợ tình nghĩa cậu ta, mà còn mắc nợ làm mất “cây rụng tiền” của cậu ta nữa. Triệu công tử trước kia là “cây rụng tiền” của Kim Tiên Nhi, song bây giờ gã không chỉ không có tiền, còn có càng nhiều thời gian ngăn cách không cho Kim Tiên Nhi đến gần thân cận với tôi.

May là còn Hamm, tôi nhặt Hamm về, đã cứu mạng nó, nó nên chuộc tội thay tôi.

Nhưng cho dù thế nào, tôi vẫn đánh giá cao Kim Tiên Nhi như trước. Cậu ta không chỉ riêng là tri kỷ của tôi, mà còn là bạn Triệu công tử. Triệu công tử rất khó có bạn, bởi vì trước giờ gã đối đãi với người ta rất phức tạp, luôn cho rằng bọn họ muốn lừa tiền mình. 

Triệu công tử nói: “Kim Tiên Nhi không phải bạn anh, cậu ta muốn lừa mất người của anh.”

Haiz.

Tôi không biết nên giải thích thế vào, nhưng những người khác đúng là muốn lừa người của Triệu công tử, chứ Kim Tiên Nhi thì muốn lừa tiền của Triệu công tử thật. 

Triệu công tử nhìn chằm chằm tôi, gã nói: “Cậu ta muốn lừa mất người của anh.”

Thôi được rồi. Đúng là Kim Tiên Nhi muốn làm thế thật. 

Tôi hỏi Triệu công tử: “Anh ăn sữa chua không?”

Triệu công tử mắng tôi: “Ông sa cơ đến nỗi phải đến dạ hội ăn ké sữa chua à?”

Đó đương nhiên không phải mục đích của tôi rồi. Tôi bảo gã đói thì ăn sữa chua đi, gã bảo gã không đói không muốn ăn sữa chua, tôi bảo không anh đói thật rồi muốn ăn sữa chua thật, gã bảo gã không đói thật không muốn ăn sữa chua đâu, tôi bảo gã muốn tự đói tự ăn sữa chua hay là tôi giúp gã đói để ăn sữa chua đây, gã bảo gã nghĩ thử cũng thấy đúng là có hơi đoi đói, hơi muốn ăn sữa chua thật. 

Thế rồi gã đi ăn sữa chua. 

Tôi đi đến trước mặt người ở trong góc ăn sữa chua là Triệu công tử, hỏi gã: “Anh là Triệu công tử hả?”

Triệu công tử bưng sữa chua cầm chiếc thìa cảnh giác nhìn tôi.

Tôi hỏi gã: “Em ngồi cạnh anh được không?”

Triệu công tử mắng tôi: “Em bị dở đấy à.”

Tôi ngồi xuống sát cạnh gã, ở dưới gầm bàn tôi dùng mũi chân đá đá gã. 

Triệu công tử mắng tôi: “Khâu Nhất Tâm em bị điên hả!”

Tôi đáp: “Đừng có nhắc đến anh của em vào lúc này.”

Triệu công tử mắng tôi: “Em điên thật rồi.”

Tôi còn năm mươi năm nữa cơ, tôi có thể tranh thủ đổi người nhỉ. 

Tôi không thèm để ý đến Triệu công tử nữa, đi nói chuyện với Kim Tiên Nhi về việc của Hamm. 

Kim Tiên Nhi nói trong tình cảm, cậu ta chưa bao giờ ép buộc đối phương. Cậu ta chỉ nỗ lực phần mình, để đối phương biết ai phù hợp hơn. Đa phần là đối phương u mê không đường tỉnh ngộ, nhưng nói chung sẽ có kẻ thực sự hiểu ra. 

Nói đoạn, Kim Tiên Nhi thả Hamm xuống đất, con Hamm vẫy vẫy cái đuôi với tôi xong, quay lưng víu ống quần Kim Tiên Nhi không thả. 

Tôi cho Hamm ăn cho Hamm mặc, mà nó cứ thế bị tên đàn ông khác dụ dỗ rồi.

Kim Tiên Nhi ôm Hamm, cười với tôi một cái: “Anh có thể đến thăm Hamm thường xuyên, dù giờ nó theo tôi, nhưng anh cũng vẫn là cha nó. Không cần phải quan tâm đến cảm nhận của tôi đâu, mặc dù tôi vẫn còn hơi chưa nguôi nỗi nhớ, nhưng ít ra anh cũng đã để Hamm lại cho tôi mà.”  

Tôi cầm lòng không đặng nói: “Có lẽ hàng tháng tôi nên gửi một số phí nuôi nấng.”

Ầy. 

Kim Tiên Nhi nói: “Không cần đâu, một mình tôi cũng nuôi được nó.”

Do tôi ảo giác hay là do cuộc nói chuyện này thật sự có gì đó sai sai nhỉ?

Kim Tiên Nhi nói: “Hy vọng anh đừng vì Triệu công tử mà chẳng chịu đến thăm nom Hamm. Hamm cũng rất nhớ anh, anh giải thích rõ với Triệu công tử là anh tới thăm Hamm chứ không phải đến gặp tôi, thì chắc Triệu công tử sẽ thông cảm cho.”

Được rồi, muộn rồi, tôi phải về nhà rồi. 

Tôi và Triệu công tử cùng về nhà, tôi hãy còn chìm đắm trong sự áy náy vì vứt bạn bỏ chó, toàn thân mệt mỏi móc chìa khóa ra mở cửa, thì đột nhiên bị Triệu công tử ở sau lưng bịt miệng, đạp cửa ra, lôi theo tôi vào nhà, hỏi: “Một mình cưng ở đây hả?”

Tôi: “…”

Triệu công tử mắng tôi: “Mẹ sự, nói không tao giết!”

Tôi: “…”

Triệu công tử lại mắng tôi: “Ừ ai bảo ở một mình đi! Đáng đời!”

Tôi: “…”

Triệu công tử liền thực hiện “hành vi cầm thú” với người sống một mình là tôi. 

Tôi cần phải nghiêm túc hồi tưởng xem chìa khóa nhà Kim Tiên Nhi để ở đây, tôi với cậu ta còn có khả năng quay lại nhờ nể tình con Hamm hay không.

*

Nhật ký của Triệu công tử: 

Vì không có tiền mua giày da kiểu mới mà Khâu Nhất Tâm điên rồi.

Mình muốn kiếm tiền mua cho em ấy.