Triệu Âm

Chương 13: Trị độc âm !




Ông già nài nỉ, còn người đàn ông thì lờ đi. Sau đó, người đàn ông thấy bị bị ông già làm phiền thì dọa đánh ông, Lúc này ông già mới nổi giận quát lên:

  ”Đồ con rùa, nếu năm đó không có lão già này, bố anh có đưa được mẹ cậu đến bênh viện không? cậu có được sinh ra đời không?!” Ông già hét lên giận dữ: “Khi còn nhỏ cậu tắm song bị chuột rút suýt chết đuối, ai đã cứu cậu?! Rồi đến vợ cậu cũng do ai giới thiệu? nếu không phải lão già này thì giờ này cậu chỉ cô đơn như 1 con gấu! Lão già này chỉ muốn mượn hai con chó đen và một con dao, vậy mà cậu muốn đánh lão sao? Đánh đi, nếu cậu cảm thấy có thể? “

  Người đàn ông tên Triệu Vĩnh kia có vẻ sững người trước lời trách mắc của ông già, tuy vậy anh ta vẫn nhướn mày với vẻ mặt dữ dằn hơn. Tôi đi theo ông già, cầm cây chổi tre siết chặt trong tay, nhìn Triệu Vĩnh với sự cảnh giác. Nếu anh ta xuống nắm đấm, có lẽ cơ thể của ông già không chịu đựng nổi.

  Tuy nhiên Triệu Vĩnh nén cơn giận của mình và không làm điều đó. Có vẻ như anh ta nghĩ rằng ông già không chịu được nắm đấm của mình. Anh ta sẽ đóng cửa với một sự tức giận.

  Ông lão duỗi chân ngồi ngay trước cổng, lỗ rõ vẻ bất cần.

  ”Lão già rắc rối!” Triệu Vĩnh nghiến hàm răng của anh ta và cuối cùng nói một cách bất lực: “Cho ông mượn một con chó đen, nhưng con dao không sử dụng được. Nếu ông vẫn lấy thì chẳng làm được gì đâu, thậm chí còn gặp rắc rối!”

Ông già cau mày nói, đứng thẳng dậy, nói vài lời vào tai Triệu Vĩnh và chỉ vào những con quạ đen lơ lửng trong không trung.

  Triệu Vĩnh sững người một lúc, nhìn tôi, rồi nhìn ông già, hỏi trong nghi ngờ: “Thật sao?”

Ông lão gật đầu và nói một cách nghiêm túc: “Mặc dù tôi thường làm những việc không đáng tin, nhưng để tôi nhắc cho cậu điều này, cậu có nhớ khi suýt chết lúc là một đứa trẻ không? Sau đó cậu có biết lý do vì sao không?  Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa

Một khuôn mặt của Triệu Vĩnh có tái đi, anh ta dường như nhớ lại những ký ức không tốt lắm kia. Lần này anh không nói gì, lặng lẽ quay vào trong sân.

  Một lúc sau, Triệu Vĩnh mang ra một con chó đen tương đối lớn nhưng khá ngoan ngoãn và cầm theo một  thứ được bọc trong tấm vải màu xám, đó chắc là con dao giết chó.

  ”Đây, chỉ có loại chó đen lớn thuần chủng và con dao đã bỏ không hơn nửa năm này, có 1 vài vết mẻ, những vẫn dùng được!” Triệu Vĩnh nhìn ông già nói

  ”Tốt, đủ rồi!” Ông lão cầm tấm vải xám trên tay Triệu Vĩnh, nói một lời cảm ơn, và kéo con chó đen bỏ đi. Không đến đây vô ích rồi.

  Sau khi rời nhà Triệu Vĩnh đi một quãng đường, tôi giữ nổi kiên nhẫn hỏi: “Ông định làm gì với những thứ này?” Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa

  Tôi vẫn có thể đoán được tác dụng của con chó đen. Lúc còn bé tôi nghe người già trong làng nói chó đen rất nhạy cảm với những thứ thuộc về ma quỷ. Chỉ là không hiểu ông già mượn con dao giết chó kia để làm gì thôi.

  ”Gã đó là một tên đồ tể, anh ta có nhiều ác linh theo, chúng ta không nhìn thấy nhưng những con mèo và chó có thể cảm nhận được, về cơ bản chúng luôn lượn lờ xung quanh anh ta. Con dao trong tay anh ta dính máu quanh năm., Cộng thêm một chút âm khí, Đây là một ác linh rất mạnh! “

  Sau đó, ông lão đưa cho tôi cái túi vải màu xám, Trịnh trọng nói:” Trong thời gian này, cậu phải mang theo con dao này, Tôi không dám chắc nó có thể ngăn chặn hồn ma, nhưng ít nhiều cũng có thể giúp anh không bị hồn ma người đàn ông kia quấy rầy! “

  Không nói gì, tôi vội cầm lấy túi vải xám, mở nó ra. Đó là một con dao dài sắc nhọn, tuy có 1 vài vết mẻ cong nhưng nó vẫn sắc bén. Vẫn còn một số vết máu nhờn và khô trên cán dao, nó rất khác với những con dao dưa hấu bình thường. Đây thực sự là một vũ khí giết người.

  Mặc dù tôi không biết sử dụng nó làm gì, nhưng ông già đã nói vậy thì phải có lý do. Tôi chỉ cần làm theo mà thôi.

  Sau khi đi bộ thêm khoảng mười phút nữa, ông ta đến bên cánh cổng. Ông lão với tay lấy chìa khóa để mở khóa cổng và đẩy vào.

  Tôi bước vào và xem xét cẩn thận cách bố trí của nhà ông già. Ông già chạy vào trong nhà. Trong nhày mắt, ông già chạy ra cầm một cây nỏ tự chế đơn giản trong tay, giương lên trời và bóp cò.

  ”Păng~” Con quạ đen bay lơ lửng ở độ cao thấp nhất không kịp né. Một con quạ đen đã bị bắn trúng và rơi xuống. 

  ”Quahhhh …” Những con quạ đen còn lại trở nên hỗn loạn, hét lên và bay đi.

  Ông lão nói lớn: “Bằng cách này, tôi nghĩ có thể giúp cậu thoát khỏi bọn chúng!”

 Ông lão không chú ý đến con quạ bị chết kia, nhìn tôi nói: “Đừng có đứng ngay người ra như thế, đến đây nào!”

  Sau đó, ông lão đóng cổng, thả con chó đen ra ngoài sân. Ông già đưa tôi vào cửa chính.

  Việc trang trí trong phòng rất đơn giản, ngoại trừ bàn, ghế và giường gỗ, về cơ bản không có đồ nội thất đáng giá nào. Trên bức tường đối diện với cửa phòng, có một bức chân dung rất cũ. Trong bức chân dung là một ông già mặc áo choàng trên cổ, tôi không biết đó là ai.

  Bên dưới bức chân dung là một hộp nhang. Có một bàn thờ  nhỏ. Ông lão thắp vài cây nhang và khấn bức chân dung trên tường. Ông lẩm bẩm điều gì đó giống như lời cầu phúc từ tổ tiên.

  Sau khi làm tất cả những điều này, ông ấy chỉ tôi đến chiếc giường gỗ lớn, chúng tôi kéo một cái hộp lớn ra từ dưới gầm giường. Một lớp tro dày đã tích tụ trên hộp, rõ ràng là hộp đã nằm dưới gầm giường trong một thời gian dài.

  Ông lão liếc nhìn chiếc hộp lớn với đôi mắt khó hiểu, thở dài và mở chiếc hộp lớn.

  Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy trong hộp là một bộ quần áo của Đạo giáo. Mặc dù áo choàng màu xám đã hơi cũ, nhưng chúng được xếp ngay ngắn và sạch sẽ.

  Sau khi ông lão lấy áo choàng ra, tôi thấy những thứ bên dưới áo choàng, và tôi sững người trong giây lát.

  Kiếm gỗ, gương đồng, đinh gỗ, bút viết, giấy rune màu vàng …

  Có rất nhiều thứ, bảo sao chiếc hộp này khá nặng! 

  ”Ông già, trước đây có phải ông là 1 đạo sĩ?” Tôi thận trọng hỏi.

  Ông già im lặng và không trả lời. Ông ta vươn tay vặn vẹo trong cái hộp gỗ. Thấy ông ấy như thế, tôi không hỏi thêm câu nào nữa.

  Sau một lúc, ông ấy lấy ra một vài chiếc gương nhỏ bằng đồng từ c hộp, đeo chúng bằng dây thừng màu đỏ và đưa chúng cho tôi.

  ”Đi, treo nó lên khung cửa và cửa sổ!” Ông lão nói.

  Tôicầm những chiếc gương bằng đồng, và không hỏi thêm nữa. Theo chỉ dẫn của ông ta, tôi treo những chiếc gương bằng đồng đó trên cổng, cửa phòng và hai cửa sổ. Khi xong việc, quay lại phòng thì thấy ông lão đang tháo giẻ băng tay. Vết thương trên cánh tay của ông ta thật đáng sợ, ông ta lấy ra một số thứ bột từ hộp gỗ và bôi chúng lên vết thương.

  Một làn khói đen mờ bốc lên từ vết thương trên cánh tay, cơ thể ông lão run lên và dường như đang chịu đựng cơn đau dữ dội. Nhìn thấy cảnh này, tôi cảm thấy vết thương trên cổ cũng bắt đầu đau. Tôi nhặt chiếc gương nhỏ trong hộp gỗ và soi. Tôi có thể thấy rõ vết thương quanh cổ đã chuyển sang màu đen xịt.

  Tôi vội vàng hỏi ông già, ông già chỉ liếc nhìn tôi và nói: “Tôi không sao, đi cảm đêm rồi, giờ đi ngủ đã, đợi sáng mai tôi sẽ giúp cậu trị thương. Ban đêm âm khí rất nặng, có chữa trị cũng không mấy tác dụng đâu! “

Trong tuyệt vọng, tôi chỉ có thể nằm trên giường với nỗi đau, đêm nay quả thực là một đêm kinh hoàng. Tôi bớt căng thẳng một chút, bây giờ tôi quá mệt và buồn ngủ,  một lúc sau tôi ngủ thiếp đi.

  Giấc ngủ này rất ngon lành và tôi không có bất kỳ cơn ác mộng nào. Khi tôi thức dậy, bên ngoài trời đã sáng. Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa

  Vừa thức dậy, tôi bị ông lão lôi ra ngoài sân.

  Tôi không biết từ khi nào một cái bếp lớn được đặt trong sân. Một nồi nước lớn được đặt trên bếp. Củi dưới nồi nước đang cháy dữ dội, Nước trong nồi đã bắt đầu sôi và tỏa khí lên.

  Có một chút mùi lạ trong không khí,  màu của nước trong nồi cũng không bình thường, nó có màu đỏ, giống như máu.

  ”Cởi quần áo và ngồi vào!” Ông già nói với tôi.

  ”Gì cơ?” Tôi không tin nổi, lập tức mở to mắt và nhìn ông lão.

  Chuyện gì thế này? Muốn cạo lông và ăn thịt tôi sao? Ông đùa à?!

  ”Đó là cách tốt nhất để loại bỏ chất độc” ông lão trả lời một cách bình thản.