Triền Miên

Chương 17: Đòn đánh trả




Đi dạo một chút, Đình Nhi nhận được điện thoại của Đình Tâm. Cô muốn gặp Hạ Vũ. Giọng nói trong điện thoại rất khẩn trương:

-Tiểu Vũ, chị cho em địa chỉ. Em đưa Tiểu Đình đến chỗ bác sĩ khám ngay. Họ nói là có giác mạc, có thể ghép cho Tiểu Đình.

Hạ Vũ chỉ có một chiếc xe đạp. Trên chiếc xe ấy, anh chở Đình Nhi đến phòng khám. Cô ngồi sau, nhu thuận, thản nhiên. Gương mặt trong nằng sớm bừng lên vẻ đẹp thanh khiết như một thiên thần.

Thiên thần có chút khuyết điểm. Đôi mắt cô…

Bác sĩ sau khi thăm khám cẩn thận, nói với Hạ Vũ rằng:

– Chi phí phẫu thuật là 100 vạn, sau đó hậu phẫu và nhiều chuyện khác nữa. Ít nhất phải chuẩn bị khoảng 200 vạn tệ.

Vẻ mặt Đình Nhi trở nên thẫn thờ. Số tiền đó, có lẽ bây giờ đối với cô, đã là một con số trong mơ.

– Em uống nước nhé! Để anh mua…

Hạ Vũ nhìn tờ bạc trong tay mình. Phải có hơn thế nhiều lần, mới có thể giúp cô mang về ánh sáng, mới có thể giúp Đình Nhi nhìn thấy ánh mặt trời.

Anh thừa nhận, có lẽ mình cũng như chủ nhân, là một kẻ kiêu hãnh…. Hạ Vũ không thích dùng khả năng đặc biệt của mình khi chung sống với con người. Bản thân anh sinh ra không có hoài bão và mơ ước, một kẻ lạnh nhạt với nhân tình thế thái….Với loài người, Hạ Vũ chưa bao giờ xem họ là đồng loại với mình.

Với một giống loài yếu hơn, nếu dùng chút năng lực bản thân, đạt được thành tựu cũng không làm anh vui vẻ…. 15 năm trong quan trường, đối diện với bao nhiêu chuyện, Hạ Vũ vẫn thản nhiên mà sống. Anh chỉ chờ tới ngày giấc ngủ đến để ru mình vào giấc triền miên.

Song thời gian làm việc trong quan trường đó đã giúp Hạ Vũ hiểu rõ một số quy tắc trong thế giới con người, biết đánh giá người khác qua việc làm và biểu hiện của họ. Đình Nhi không nói ra nhưng cô khao khát được nhìn thấy ánh sáng biết dường nào. 200 vạn là một số tiền không nhỏ…Để kiếm được nó, Hạ Vũ không thể tiếp tục ở quán mì rồi.

Anh đưa Đình Nhi về nhà. Dưới sân chung cư thì gặp Khương Trí Đức. Đình Nhi không nhìn thấy, nhưng dường như cô cảm nhận được, người bỗng khẽ run lên.

Ánh mắt Khương Trí Đức long lên một tia ghen hờn không giấu được. Trong lòng anh ta rõ ràng có Đình Nhi, không chỉ có mà là còn rất sâu đậm nữa. Đình Nhi cũng có nhiều lưu luyến với anh ta, nhưng sau đó là nỗi sợ, bất bình. Hai người lướt qua nhau…như hai người xa lạ. Hạ Vũ đứng giữa, nhẹ nắm lấy tay Đình Nhi.

– Chị hai…

– Tiểu Đình?! Em về rồi!

Đình Tâm vẫn còn đắm mình trong cảm giác thờ thẫn. Số tiền bồi thường hợp đồng còn treo lơ lửng ,35 vạn . . . .Trong hoàn cảnh này, đừng nói là 35 vạn, 10 vạn cô còn không có

– Anh ấy… lại đến làm gì vậy chị?

Nhìn em gái, Đình Tâm xót xa. Cô lại nhớ đến lời Khương Trí Đức nói khi nãy….

– Tôi sẽ thanh toán toàn bộ tiền viện phí cho ba chị ở bệnh viện. Chi phí mổ mắt của Tiểu Đình nữa. Chỉ cần cô ấy đến sống với tôi nửa năm thôi!

Làm một thứ gái bao rẻ tiền, cho cậu ta thỏa thuê tận hưởng, hầu thỏa mãn lòng tự ái và thù hận của mình. Đặt con gái kẻ thù dưới thân, để khi ba cô tỉnh lại, sẽ đau lòng biết bao vì bi kịch của cô con gái mà ông thương yêu nhất. Nếu vậy, thà cô nhận lời Châu Mãn Đường, gả Đình Nhi cho anh ta. Đôi mắt em cô sẽ sáng lại. Châu Mãn Đường tuy không đẹp trai, không giỏi giang bằng Trí Đức nhưng anh ta cũng là con nhà khá giả, lại hết sức si mê, yêu mến Đình Nhi.

– Tiểu Đình à, chị có chuyện này muốn nói với em….Mãn Đường…

– Cô vào trong đi Đình Nhi – Lúc nãy BS có dặn về tới nhà là phải uống thuốc ngay…

Hạ Vũ đột ngột lên tiếng. Đình Tâm khựng lại. Hôm nay Hạ Vũ chợt có điều gì đó rất khác thường.

Khi chỉ còn hai người trong phòng, Đình Tâm nhẹ nhàng:

– Cám ơn em đã đưa Tiểu Đình đi BS. Chị có việc bận, cảm ơn em nhé!…

– Tôi có chuyện này muốn bàn với chị. Vì chuyện bồi thường của Châu Yên.

……Những lời trong điện thoại khiến Trí Đức vô cùng tức giận. Ném mạnh nó xuống đất, anh ta hét lên:

– Khốn kiếp!

– Thưa giám đốc… Có chuyện gì?

Luật sư Trần vội hỏi. Đây là lần đầu Trí Đức giận dữ đến vậy. Anh đã bị chơi một cú thật đau.

Nhận được tin tiệm hoa Châu Yên có được đơn đặt hàng trang trí một buổi tiệc lớn, cần dùng số lượng lớn hoa tươi là bách hợp. Cửa hàng đã liên hệ với Trà Bách Trang, lấy một số hoa trị giá gần 50 vạn. Nếu thành công, họ sẽ đủ tiền bồi thường hợp đồng cũ, không phải ra tòa.

Như mọi lần, Trí Đức lại liên hệ với Trà Bách Trang, đặt mua số hoa trên với giá cao. Nhưng không ngờ Trà Bách Trang từ chối. Họ bảo rằng đã ký hợp đồng với Châu Yên. Làm trái sẽ phải bồi thường gấp 3 lần.

Tiền thôi mà, cũng không đáng là bao. Trí Đức chi toàn bộ tiền đền bù hợp đồng, cộng với việc trả giá gấp đôi thị trường để thu mua hoa của Trà Bách Trang….Tưởng là một lần nữa dồn Châu Yên bước đến đường cùng.

Thực sự không có hợp đồng nào cả. Trà Bách Trang đã cấu kết với Châu Yên, để tiệm hoa dùng số tiền bồi thường mà Trí Đức trả cho, thanh toán đền bù hợp đồng lần trước.

Thật là tức chết… Đình Tâm… Chị giỏi lắm… Để xem chị chịu được bao lâu.

….Trong phòng khách của Trà Bách Trang, Tư Đồ Thạch nhìn Hạ Vũ hoàn toàn bằng con mắt khác:

– Cậu không phải chỉ mới học lên cấp 3 thôi chứ? Thật không ngờ…

15 năm làm quan tri phủ Lư Châu, Hạ Vũ xử lý bao nhiêu vụ án. Thời đại này khác hẳn, nhưng chuyện kiếm tiền so với chuyện làm quan thì đơn giản hơn nhiều.

Ngày xưa thương nhân không được xem trọng. Hiện nay, thương nhân trong lớp áo các nhà kinh doanh vật chất là thành phần nắm quyền chủ động trong xã hội. Hạ Vũ không có tiền bạc, không có địa vị nhưng anh có thể tìm người giúp mình những thứ đó. Con người càng thành công, càng giàu có thì không muốn mất đi địa vị. Hạ Vũ giúp đỡ họ điều ấy, họ trả lại cho anh bằng những đồng tiền.

Tìm cơ hội cũng không khó lắm. Hạ Vũ tìm đến Trà Bách Trang đang có kế hoạch tuyển thông dịch viên tiếng Nhật. Anh không có bằng cấp, song có những thứ bằng cấp không thể nào bằng.

Ban đầu, Tư Đồ Thạch chỉ xem Hạ Vũ như một giải pháp tình thế mà thôi. Song chỉ ba ngày, “giải pháp tình thế đó” đã khiến anh ta đi từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác. Trong lý lịch, Hạ Vũ ghi là mới học lên cao trung. Học vấn thấp nhưng hiểu biết của Hạ Vũ khiến người ta kinh ngạc. Điều đặc biệt là “khí chất” toát ra từ con người đó…. Hạ Vũ không mặc cảm, không cúi đầu trước một ai, dù đó là “sếp” của mình.

Cao ngạo thì càng không đúng. Nó chỉ là một sự ôn hòa, nhã nhặn nhưng cũng xa cách đến lạ lùng.

– Cậu không sợ Trà Bách Trang lật lọng sao?

– Không. Tôi tin anh. Số tiền 200 vạn đối với nhiều người chúng tôi là lớn nhưng với anh thì không có ý nghĩa gì. Không cần phải gạt chúng tôi.

– Tại sao tôi phải giúp cậu trong khi Thuận thế là một công ty lớn, hoàn toàn có tiềm năng để trở thành khách hàng thân thiết của Trà Bách Trang?

– Vì Trà Bách Trang là một nơi am hiểu về hoa. Châu Yên là một tiệm hoa còn Thuận thế thì không phải.

Trà Bách Trang là một nơi kinh doanh hoa lớn nhất nước. Thuận Thế chuyên về bất động sản. Thuận Thế có thể trả giá cao để mua hoa của Trà Bách Trang nhưng sự hợp tác này sẽ kết thúc khi Châu Yên sụp đổ. Không có cơ hội phát triển lâu dài. Châu Yên thì khác. Trà Bách Trang có thể thông qua đấy mà phát triển, tiêu thụ thêm nguồn sản phẩn của mình.

Hai bên hợp tác diễn một màn kịch rất hay. Quả nhiên khi người ta mù quáng, họ ít khi nào nhận định kỹ càng. Một mớ hàng trị giá chưa tới 40 vạn, trong phút chốc bị đội giá lên tới hàng trăm. Chỉ vì Khương tổng quá nóng lòng buộc Châu Yên vào con đường cùng.

Tư Đồ Thạch bước đến cạnh bên Hạ Vũ, trên tay là một bản hợp đồng:

– Tôi muốn cậu chính thức vào làm việc trong Công ty. Phí phẫu thuật, hậu phẫu của bạn gái cậu, chúng tôi sẽ đều thanh toán cả.

– Tôi không có bằng cấp gì cả…

– Bằng cấp không nói là cậu không có năng lực. Nếu cậu đồng ý, cậu sẽ có một lý lịch học tập không ai chê được.

– Tôi không thích dùng thứ không phải của mình… Tư Đồ tổng, rất cảm ơn anh đã giúp tôi.

– Không cần khách sáo vậy đâu. Ngày mai cậu đi làm được chứ?

– Vâng!

Hạ Vũ không còn có thể lạnh nhạt, ngồi một góc chờ đợi giấc ngủ đến nữa. Anh đã bắt đầu hiểu cảm giác, phải thức vì một ai đó là thế nào rồi.