Triền Miên Với Họa Sĩ - Thần Nguyệt

Chương 89: Thục nữ x Thầy giáo dạy nghi lễ (1)




Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.

Giới thiệu: Đại khái là câu chuyện xưa của một con sói xám đã âm thầm mơ ước thỏ trắng, sau đó tiến dần từng bước ăn luôn con thỏ nhỏ.

Đại tiểu thư quý tộc ngây thơ x thầy dạy nghi lễ trong ngoài không giống nhau, có một chút xu hướng theo kiểu dạy dỗ.

Trong sân ngoài trời, thiếu nữ ngồi ngay ngắn trêи ghế tựa tinh xảo, cô đối mặt với một bông hồng đang chớm nở gần đó, từ từ dùng bút phác họa nó lên trêи giấy vẽ.

Thiếu nữ có một bộ tóc đen tuyệt đẹp, đuôi tóc xoăn nhẹ cuốn lấy chiếc cổ trắng ngần, đôi má đỏ ửng càng làm tôn lên gương mặt xinh đẹp của cô. Chỉ cần một cái liếc mắt trong lúc lơ đãng, những gợn sóng lấp lánh trong đôi mắt cô cũng đủ khiến nhóm thanh niên cùng tuổi đổ rầm rầm.

Tay cầm bút của Du Họa dừng một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp kia nhìn về bốn phía.

Trong sân rộng lớn với đủ các loại hoa và cỏ, sau khi được người làm vườn tỉ mỉ cắt tỉa, nó đã trở thành một vườn hoa tươi tốt phồn thịnh, trong thời tiết không mấy sáng sủa như vậy, thế mà nó vẫn duy trì được phong cảnh xuân sắc tươi đẹp.

Lại tới nữa.

Du Họa nhìn một vòng xanh quanh, vẫn không phát hiện gì như thường ngày nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không đúng, tựa như có một đôi mắt nóng rực nào đó nhìn chằm chằm.

Nhưng kỳ lạ là loại cảm giác bị người khác nhìn lén này cũng không làm cô phản cảm, thậm chí lại khiến cô có cảm giác can đảm và an toàn một cách kỳ lại. Hơn nữa, trong sân vườn không hề xảy ra chuyện gì cả cho nên dù tình huống này không xảy ra liên tục và đã kéo dài nửa tháng, cô cũng không có bất cứ hành động phòng bị nào, cứ để mặc cho nó phát sinh.

Nhưng hôm nay, có lẽ là do người nhà quản lý quá nghiêm khắc nên cô đột nhiên sinh lòng hiếu kỳ, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc nơi đó có cái gì?

Cô đặt bút vẽ lên giấy, nâng váy đứng dậy, đi trêи con đường đá nhỏ trong hoa viên, bước từng bước về phía bụi hoa.

Người ẩn núp trong bụi hoa kia im lặng, mở to mắt nhìn thiếu nữ đang từ từ đi tới, không hiểu vì sao cô lại chợt nảy ra ý nghĩ này. Thân thể vô thức nghiêng về phía trước, tạo thành tư thế của kẻ săn mồi cũng tựa như dã thú đang ẩn núp và nín thở, sợ mình khiến nai con khờ dại tự đưa mình tới cửa này hoảng sợ và chạy mất.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng ngày càng gần, người đang ẩn nấp trong bụi hoa tưởng như bản thân mình nghe thấy hương thơm thiếu nữ phát ra từ cơ thể bên trong bộ váy màu hồng phấn.

"Tiểu thư -- ngài đang ở đâu?" Âm thanh kϊƈɦ động của người hầu vang vọng qua bụi hoa tới tai cô.


Hai người trong tối và ngoài sáng đều giật mình.

Du Họa "À" một tiếng, vuốt vuốt váy theo bản năng, tựa như đang làm chuyện chột dạ gì đó: "Tôi ở trong này."

Người hầu men theo tiếng nói mà chạy tới, thấy cô đứng yên ổn trong hoa viện, cô ta thở phào một hơi: "Phu nhân kêu tôi qua gọi ngài một tiếng."

Du Họa ngẩn người, quay đầu nhìn thoáng qua, cây cối rậm rạp che gần hết tầm nhìn của cô, chỉ có ánh sáng nhạt lốm đốm phát ra từ các khe hở trêи lá cây.

"Được, tôi tới ngay."

Người trốn trong bóng tối nhìn con mồi thơm ngon chỉ còn cách mình vài bước đang từ từ đi ra khỏi phạm vi săn bắt của mình, hắn ta hít một hơi thật sâu.

Gió nhẹ thổi qua, hàng cây xanh hai bên bắt đầu lay động, lộ ra một khoảng trống nhỏ ở phía sau, thì ra người ở nơi đó đã âm thầm rời khỏi nhưng màu sắc vùng bùn đất phía dưới lại đặc biệt tối màu, hệt như đã bị chất lỏng gì đó tưới lên vậy.

Du Họa có vẻ mệt mỏi, nhắm mắt đi theo người hầu tới phòng khách, mẹ cô - Du phu nhân đã ngồi sẵn trêи ghế sofa chờ cô.

"Mẹ tìm thầy giáo dạy nghi lễ cho con." Du phu nhân đi thẳng vào vấn đề, nói rõ cho cô biết.

Du Họa chớp chớp mắt mấy cái, trong một lúc vẫn chưa kịp phản ứng.

"Cha con có nói với mẹ, gần đây Bệ hạ dẫn đầu tổ chức một bữa yến tiệc, trêи danh nghĩa là tiệc chúc mừng ngày lễ nhưng thực tế là muốn xem xét chọn vợ cho vài vị hoàng tử, đến lúc đó còn có một đám người thừa kế tước vị tham dự."

Du phu nhân nắm tay cô, lời nói thành khẩn: "Nếu con có thể gặp được một người chồng có thể bảo vệ con trong yến tiệc, vậy thì không còn gì tốt hơn cho nên con nhất định phải học chăm chỉ để thể hiện thật tốt."

"Ngày mai thầy giáo sẽ đến nhà dạy con lễ nghi cung đình."

Du Họa còn chưa nói một chữ, Du phu nhân đã nhanh chóng quyết định xong việc này.

Nhìn Du phu nhân không che giấu được vẻ lo lắng, dù biết rõ nguyên nhân nhưng cuối cùng cô cũng nuốt lời từ chối vào trong bụng.

Ít nhất phải để mẹ yên tâm, có lẽ vẫn nên học trước thôi...

Du Họa nhìn mẹ lộ ra vẻ vui mừng, không hiểu sao trong đầu lại nhớ tới hành vi tìm kiếm bị gián đoạn lúc nãy, đó là một trong những số ít thứ khơi dậy lòng tò mò của cô trong những năm gần đây.

Nếu lúc ấy bước lại gần vài bước... Cô sẽ phát hiện ra thứ gì đây?

-----

Lời tác giả: Có lẽ tính cách của thầy Mặc Thư lần này sẽ gần giống với chính văn.

Không chừng lần này sẽ viết dài hơn phiên ngoại não động bởi vì play nhiều hơn một chút, chưa biết bao nhiêu chương nên tôi sẽ dùng số làm ký hiệu nha!