Sau khi đi tuần trăng mật về, tiết trời đã vào đầu thu, nhiệt độ không còn nóng bức như những ngày hè nữa, toàn bộ Giang Thành đều được bao phủ lên vài phần cảm giác mát lạnh, Giản Mặc Thư có thể hùng hồn lý lẽ mà thẳng tay loại bỏ hết các loại váy cưới hở lưng, cúp ngực, hai dây trong sổ thiết kế.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Những thứ này không được, nhìn đã cảm thấy lạnh rồi."
Nhà thiết kế nghe theo bỏ qua mấy trang đó, chỉ cho Giản Mặc Thư vài mẫu thiết kế có thêm tay áo vải sa: "Loại này thì sao ạ? Lớp vải sa có thể che đi bả vai và cánh tay, kiểu dáng cũng thể hiện rõ sự đoan trang."
"Chưa đủ." Giản Mặc Thư liếc cậu ta: "Có tay áo không?"
"... Có." Nhà thiết kế vuốt mặt, coi như cậu ta đã nhận ra, vị trước mặt này chỉ có một yêu cầu với váy cưới --- Che được kín.
Cậu ta tận tụy cố gắng tìm thiết kế duy nhất có tay áo ra - kiểu sa mỏng trong suốt che nửa được thêu từng đám hoa nhí dày đặc tinh tế, từ xương quai xanh đến bả vai, đan xen quấn quanh cánh tay, che đi làn da một cách hoàn mỹ.
Nếu nói là chắn gió gì đó cũng ổn thỏa rồi.
Giản Mặc Thư nhìn bản thiết kế trầm ngâm một lúc, chọn bản thiết kế này: "Thêm áo choàng dài nữa."
Nhà thiết kế: "..." Tôi nhớ ngày cưới dự định của ngài cũng không phải mùa đông mà ta?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà thiết kế "khụ" một tiếng, nuốt xuống lời nói tới bên miệng, trêи mặt tràn ngập lời muốn nói nhưng lại thôi: "Hai người mau đi xem thử một chút ạ."
Nhưng Du Họa được cậu ta gửi gắm hy vọng lập tức đứng về phía Giản Mặc Thư, không những không đưa ra ý kiến phản đối gì mà còn bắt đầu thảo luận xem nên làm áo choàng thành kiểu nào cho tốt.
"Ừm, đóng giả cô bé quàng khăn đỏ thì sao?" Du Họa đi đến bên cạnh cọ vào người anh: "Anh là bà ngoại sói của em."
"Bà ngoại thì đúng là bà ngoại của em, nhưng bà ngoại là sói trước, cho nên phải nuôi em trắng trẻo mập mạp sau đó ăn sạch."
Giản Mặc Thư khép bốn ngón tay lại lõm gan bàn tay xuống, bắt chước cái miệng rộng đầy máu của sói xám, lúc nói đến đoạn ăn sạch sẽ cô thì phối hợp dùng tay "chẹp chẹp" cắn khuôn mặt Du Họa.
"Nhân tiện hỏi thử em có sợ không?"
Cảm nhận được thịt quai hàm bị véo, Du Họa vô tội nói: "Em gầy, ăn không ngon, bà ngoại, ngài lại nuôi tiếp thôi nha."
"Không kịp nữa rồi." Giản Mặc Thư lập tức cắn nhẹ trêи mặt cô một dấu dâu tây: "Bây giờ anh muốn ăn luôn."
Mắt thấy chủ đề nói chuyện càng lúc càng lệch lạc, Chu phu nhân vội vàng giúp phanh gấp lại: "Được rồi, chỉ còn hơn tháng nữa thôi, muốn tổ chức tiệc cưới đúng hạn thì mau mau quyết định váy cưới và đồ vest đi."
Vì thế hai người lại chụm vào cùng nhau thảo luận, cuối cùng đồng ý chốt là mỗi người đều thêm áo choàng có hoa văn mờ cùng màu với quần áo.
...
Nhà thiết kế đưa mắt nhìn hai người đeo nhẫn cưới dắt tay nhau ra khỏi cửa tiệm, cứng ngắc quay đầu nhìn lướt qua trang thiết kế mở ra trêи bàn, bản thảo vẽ áo choàng dài trêи tờ giấy bên cạnh, bỏ ra chưa đến hai mươi phút vẽ thêm rồi chỉnh sửa từ đầu tới cuối, trình độ thiết kế lại khá ổn.
Nhưng sao cậu ta cứ có kiểu ảo giác làm qua loa cho xong vậy?
Cậu ta do dự không ngừng, mở miệng hỏi ý kiến Chu phu nhân ở lại tiếp tục trao đổi sau đó: "Giản tiên sinh và Chu tiểu thư, bọn họ quả thực không cần bàn bạc thêm một chút ạ?"
"Dù gì cũng là hôn lễ của hai đứa nó, chúng vui vẻ là được rồi, cậu cứ làm theo yêu cầu là được." Chu phu nhân nhìn khá thoáng.
Đến lúc đó nhìn hai đứa nó bọc thành hai cái bánh chưng...có lẽ cũng rất thú vị.