Triền Miên Với Họa Sĩ - Thần Nguyệt

Chương 12




Giản Mặc Thư buông áo xuống, không phát hiện tâm tình rối loạn của Du Họa: “Tiếp theo dẫn em đi tham quan phòng vẽ tranh ở tầng hai.”

Du Họa giống cái đuôi nhỏ treo ở phía sau Giản Mặc Thư, dùng sức xoa xoa khuôn mặt, ý muốn cho bản thân khôi phục bình thường.

Du Họa mày đến là để làm việc, sao có thể đối thân thể của sếp mà sinh ra ý tưởng không an phận chứ!

“Về sau, chúng ta vẽ tranh ở đây”. Giản Mặc Thư đẩy ra cửa phòng vẽ tranh.

Phòng vẽ tranh cũng giống như phòng gym, là dạng hai phòng nhập thành một, trên tường bốn phía đều treo tác phẩm của Giản Mặc Thư.

“Oaaa, 《Hoàng hôn ở Venice》, 《Bão tuyết Alps》, 《 Tuệ điền 》 còn có…” ánh mắt Du Họa dừng ở trước một bức tranh, đột nhiên ngơ ngẩn.

“《 Bốn mùa 》…”

Thấy Du Họa lâu lắm không có động tác khác, Giản Mặc Thư bước tới, nghe được cô thì thầm: “Bố thích nhất là bức này….”

Giản Mặc Thư bản năng nhận thấy được có gì đó không đúng, anh thử mở miệng:

“Nếu bố em muốn ——”


“Cảm ơn thầy Giản.” Du Họa ngắt lời anh, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Ông ấy khẳng định muốn, nếu ông vẫn còn…”

Giản Mặc Thư như thế nào cũng nói không nên phần còn lại của lời mời.

Thật lâu sau, một bàn tay to ấm áp dừng ở đỉnh đầu Du Họa, xoa xoa.

“Nếu em cũng là một fan hâm mộ những bức họa của tôi, em thích bức nào nhất?”

“…”


Du Họa lại lần nữa thay đổi, cả người bất lực như thể con mèo nhỏ bị người ta túm cổ nhấc lên trên không, bốn chân liều mạng vẫy vẫy một cách tuyệt vọng cũng không làm được gì.

“Có ạ… là…《 Tôi 》.”

“Hửm?” Giản Mặc Thư chỉ nhìn thấy Du Họa khẽ nhếch môi nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

“Dạ, chính là bức tự họa của thầy…”

Du Họa khóc không ra nước mắt, nói ra vậy cứ như là cô yêu thầm anh ấy á, tuy rằng ở mức độ nào đó thiệt đúng là không có sai nha…

Nhưng quan trọng hơn, những giấc mơ của cô chỉ bắt đầu sau khi nhìn thấy 《 Tôi 》của Giản Mặc Thư…

Mơ thấy bị Giản Mặc Thư hết lần này đến lần khác mà sờ qua toàn thân…

**********

Du Họa: Anh cũng tập gym sao?

Giản Mặc Thư: Bằng không làm sao “thỏa mãn” được em? Bằng không làm sao “làm” em khóc?