Triền Miên Với Họa Sĩ - Thần Nguyệt

Chương 11: Hang Sói.




Edit + beta: Tố Ngô.

Giản Mặc Thư nhét vali của Du Họa vào cốp xe Land Rover, kéo cửa ghế phụ ra cho Du Họa ngồi vào, còn anh thì ngồi vào ghế điều khiển.

Giản Mặc Thư hơi hơi nghiêng sườn mặt, nhìn người đang ngơ ngẩn ngồi ở ghế phụ.

Từ đầu đến giờ, cô gái nhỏ vẫn luôn đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào anh. Nếu anh không chủ động kéo cửa ghế phụ để cô ngồi phía trước, dám chắc cô đã chui vào ghế sau rồi.

Cô gái của anh dễ dàng thẹn thùng như vậy làm sao có thể buông bày ra tư thế xinh đẹp của cơ thể được đây?

Quả nhiên muốn anh phải dạy dỗ thật tốt mới được.

Giản Mặc Thư khởi động xe, trong đầu hiện lên rất nhiều loại ý niệm.

**********************

Hai mươi phút sau, Land Rover dừng trong gara tư nhân của biệt thự.

Du Họa kéo theo vali, bước nhỏ đi phía sau Giản Mặc Thư, đến căn phòng nơi cô sắp ở.

Cô nhìn xung quanh biệt thự, Giản Mặc Thư sống ở nước ngoài nhiều năm, vì vậy trang trí của toàn bộ biệt thự cũng thiên về phong cách châu Âu. Ở tầng một, có bốn cửa sổ sát đất lớn cùng với rèm treo sáng mờ. Phòng khách ngoài các đồ nội thất cơ bản còn có khu vực vẽ chuyên dụng, quay đầu lại chính là cửa sổ sát đất, Giản Mặc Thư thường sẽ ngồi đây nhìn vào bóng cây xanh trong sân ngoài cửa sổ để tìm kiếm linh cảm.

“Đây là phòng của em.”


Giản Mặc Thư đẩy cửa ra, nghiêng người để Du Họa đi vào.

Cô quan sát trong phòng, có một cái bàn làm việc lớn được đặt bên cạnh cửa sổ sáng ngời.

Toàn bộ khung cửa sổ là màu trắng gạo, trên bệ cửa sổ là một chiếc bình hoa nhỏ bên trong có những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt mà cô không biết tên. Trên giường là gối đệm mềm mại gọn gàng, góc phòng có một kệ sách nhỏ, trên đó đặt một vài tập tranh và sách kiến thức liên quan đến hội họa.

Du Họa đã có thể tưởng tượng đến hình ảnh an nhàn của cô khi ngồi cạnh cửa sổ, quấn chăn dựa vào gối đọc sách trong không khí mát lạnh của điều hòa.

“Trong này không có phòng tắm riêng. Nếu em muốn tắm, em chỉ có thể tắm trong phòng tắm ở tầng một.” Giản Mặc Thư ánh mắt tràn đầy xin lỗi: “Có lẽ hơi bất tiện với cô gái như em.”

“Thầy Mặc Thư, phòng thật sự rất tốt, không có gì bất tiện đâu ạ!”


“Em thích thì tốt rồi.”

Giản Mặc Thư đẩy vali đến bên cạnh tủ quần áo: “Đi thôi, tôi mang em tham quan biệt thự một chút trước khi dọn dẹp phòng.”

Du Họa đi theo Giản Mặc Thư hết một vòng tầng một. Ở tầng một, ngoài căn phòng cô sẽ ở, nhà bếp và phòng tắm, còn có một phòng gym được tạo thành bởi hai gian phòng hợp nhất.

“Thầy cũng tập gym sao ạ?”

Du Họa trộm ngắm dáng người của Giản Mặc Thư, áo thun hơi rộng che khuất vòng eo của người đàn ông, nhưng chiếc quần jean bao vây mông hẹp vẫn thoáng thấy được các cơ săn chắc của anh.

“Lúc trước chạy khắp nơi trên thế giới, thường xuyên vì sưu tầm phong tục các nơi, còn muốn trèo lên núi cao, cho nên muốn leo lên được chỉ có thể rèn luyện thân thể.”

Giản Mặc Thư vén áo thun lên một cách tự nhiên, lộ ra vòng bụng săn chắc.

“Nhìn tôi không giống người tập gym sao?”

Không đếm được đây là lần thứ mấy mặt Du Họa lại đỏ như trái cà chua sau khi quen biết Giản Mặc Thư.

Cô che miệng bằng cả hai tay, liều mạng đè nén “con sói” đang kêu gào trong lòng, trong khi mắt cô bận rộn đếm các múi cơ bụng: một, hai, ba… sáu, sáu múi!!!!

Đồng thời đường cong nhợt nhạt ở phần eo phía dưới thấp lưng quần jean cũng bị đôi mắt Du Họa rà quét phát hiện. Một đường nhân ngư từ bụng nhỏ thẳng xuống phía dưới…

A, chết mất thôi!!!