Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 587: Chương 587






Lương Hạnh chưa kịp nói hết, Triệu Mịch Thanh đã đi qua người hai bà mẹ, tới thẳng bên cô, một tay anh đỡ lấy cô rồi mới trả lời mẹ mình: “Có lẽ Hạnh vẫn chưa kịp thích nghi, mẹ đừng trách cô ấy, là do con sơ sót.


Anh chủ động chĩa mũi nhọn về phía mình, trong lòng mẹ Triệu biết rõ hàm ý của con trai mình, nên kiềm nén, lườm anh bằng ánh mắt trách cứ, rồi không nói gì nữa.

Mà lúc này đầu óc quay cuồng của mẹ Lương cũng đã phản ứng lại, mà trợn tròn mắt nắm tay Lương Hạnh: “Hạnh, con… lại có nữa à?”
Lương Hạnh sứt đầu mẻ trán, hơi nghiêm mặt, lúc cô đang không biết phải trả lời thế nào, thì Triệu Mịch Thanh đã gật đầu thay cô: “Vâng, chưa được một tháng nên chưa ổn định ạ.


Lương Hạnh lặng lẽ siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm mẹ mình đang đỏ mắt, phấn khích đến nỗi tay chân hơi luống cuống ở trước mặt, trong lòng cô bực bội, cười xòa nói mình không khỏe, rồi kéo Triệu Mịch Thanh cùng vào phòng ngủ.

Cuối cùng cô cũng hiểu rõ, rốt cuộc Triệu Mịch Thanh đã nói gì với mẹ anh ở cửa nhà hàng trước khi cô rời đi, nên chỉ trong nháy mắt, thái độ của mẹ anh đã thay đổi 180 độ, đích thân mang nhiều đồ tới như vậy.

Lương Hạnh đóng mạnh cánh cửa ở phía sau lại, phát ra một tiếng “rầm”, đầu tiên cô sẽ giữ im lặng, nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Triệu Mịch Thanh, hơi khó hiểu về cách làm của anh.


Cô tựa người vào cánh cửa, rồi khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt chất vấn: “Giờ anh định kết thúc thế nào?”
“Kết thúc?” Triệu Mịch Thanh nhếch miệng cười: “Thì em cứ sinh con của chúng ta ra thôi.


Lương Hạnh không khỏi cụp mắt nhìn bụng mình, hơi bất đắc dĩ vỗ trán: “Triệu Mịch Thanh, anh có biết phụ nữ mang thai ba bốn tháng sẽ hiện rõ bụng không hả, đến lúc đó anh bảo em giải thích với hai người lớn bên ngoài thế nào?”
Nghĩ đến đây, cô đã thấp thỏm lo sợ, rồi mở cánh cửa ở phía sau ra định đi ra ngoài: “Không được, giờ nói rõ mọi chuyện sẽ tốt hơn để đến khi đó.


Cánh cửa vừa mở ra được một khe hở, Triệu Mịch Thanh ở phía sau bỗng nghiêng người về phía trước, chặn mất lối ra, rồi anh cụp mắt nhìn chằm chằm cô: “Chẳng phải đã lâu rồi em chưa tới à?”
Bàn tay đang định vươn ra lần nữa của Lương Hạnh nhất thời cứng đờ, rõ ràng hơi ngạc nhiên.

Cô chưa từng nhắc đến chuyện này với Triệu Mịch Thanh.


Lương Hạnh nghe xong thì hơi bất đắc dĩ, cô lắc đầu khuyên nhủ: “Xét từ góc độ y học, không phải kinh nguyệt tới trễ thì nhất định sẽ mang thai, cũng có thể là…”
“Cũng có thể là áp lực tinh thần dẫn đến rối loạn hệ thần kinh trung ương, đúng không?” Trước khi cô nói tiếp, Triệu Mịch Thanh đã chặn đề tài này trước, phán đoán y khoa cực kỳ chuyên nghiệp của anh trùng khớp với những lời mà Lương Hạnh sắp sửa nói ra.

Cô sửng sốt một giây: “Sao anh biết?”
Giờ đổi lại sắc mặt Triệu Mịch Thanh trở nên ảm đạm, đôi mắt sâu thẳm: “Tại sao em không nói với anh là em đi bệnh viện vì trong người không khỏe?”
“Anh cũng biết chuyện này ư?” Lương Hạnh chớp mắt, giờ đã phản ứng lại, ánh mắt hơi run rẩy, cười lúng túng giải thích: “Lúc đó em không chắc chắn nguyên nhân, lỡ không phải mang thai, cũng đỡ khiến anh hụt hẫng.


Dứt lời cô lại nhún vai nói: “Kết quả chứng minh quả thật không phải.


Triệu Mịch Thanh nghe vậy thì yết hầu chuyển động, anh dời mắt khỏi người Lương Hạnh, rồi im lặng, như đang sắp xếp từ ngữ.

Một lúc sau, anh lại thốt ra hai chữ ngắn gọn: “Là có.


Lương Hạnh sửng sốt, khẽ ừm một tiếng rồi hỏi: “Cái gì?”