Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 541




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 541

 

Triệu Mịch Thanh còn giơ cánh tay lên nâng con trai của mình giữa không trung, nghe thấy sự trào phúng từ trong giọng nói của Lương Hạnh, kèm theo tiếng cười ha ha của cậu nhóc như là sau khi hiểu lời mẹ nói, sắc mặt của anh càng âm trầm hơn nữa, kể từ đó anh đã kết thù kết oán không thể hóa giải được với đứa con trai cưng của mình.

 

Lương Hạnh dựa lưng vào ghế ngồi, chờ sau khi cười mệt mỏi rồi, rốt cuộc cô cũng có lương tâm mà vỗ vỗ tay với cậu nhóc: “An Ngôn, qua đây mẹ ôm.”

 

Làm cho Triệu Mịch Thanh càng không thể chấp nhận đó chính là cậu nhóc vừa tiến vào trong ngực của Lương Hạnh thì trong nháy mắt liền yên tĩnh hơn, chớp chớp đôi mắt to nhìn xung quanh, giống như là một cậu bé văn nhã ngoan ngoãn.

 

Không ngừng có người đi ngang qua bị đứa nhỏ hấp dẫn, dừng bước lại nói chuyện với cậu nhóc, cậu nhóc cũng cho người ta mặt mũi mà hếch cái miệng nhỏ lên cười cười, Lương Hạnh kêu cậu nhóc gọi ông gọi bà, cậu nhóc cũng sẽ mềm mại gọi mấy tiếng, chọc cho mấy người đó vui vẻ.

 

Sau đó có một người đàn ông trẻ tuổi cất bước đi tới, dường như là đến mời hai vợ chồng già ngồi xuống ghế, sau khi đến gần thì cũng bị đôi mắt to trong veo long lanh của An Ngôn hấp dẫn, nhịn không được mà đi đến cúi người xuống đưa tay chọc chọc vào gương mặt tròn trịa của cậu bé rồi trêu đùa: “Này cậu nhóc, cháu gọi chú đi có được không?”

 

Dường như là An Ngôn do dự, trong chớp mắt quay đầu nhìn Lương Hạnh, lúc nó nhận được ánh mắt ra hiệu của cô thì sau đó vui vẻ cười haha gọi một tiếng: “Chu, chú…”

 

Đến lúc này, sếp Triệu mặt lạnh tim lạnh xem như đã bị ném qua một bên hoàn toàn, chỉ có thể nhìn con trai với vợ mình bị người ta vây quanh, mình thì chỉ có thể nâng ly nước đã vơi đi một nửa ở trước mặt uống một hơi cạn sạch.

 

“Ngoan quá, chú mời cháu ăn bánh bích quy nha…” Nói xong, người đàn ông đứng trước mắt lại thật sự lấy một miếng bánh bích quy nhỏ từ trong túi ra, trước khi đưa cho cậu nhóc, anh ta còn vô cùng cẩn thận xác nhận với Lương Hạnh: “Con của cô mấy tuổi rồi, có thể ăn được chưa?”

 

Lương Hạnh mím môi cười nhạt, gật đầu một cái, cô còn chưa lên tiếng thì cậu nhóc đã không kịp chờ đợi mà nghiêng người ra phía trước, đưa tay nhận lấy cái bánh quy ấy.

 

Cầm ở trong tay nhưng cũng không vội mở ra, chỉ coi như là đồ chơi mà bóp bóp cho có âm thanh, đám người nhìn thấy bộ dạng này thì lại cười.

 

 

Lương Hạnh nhìn thấy người đàn ông lúc nãy vẫn còn đang kinh ngạc, mà Triệu Mịch Thanh thì lại không thèm để ý nói một tiếng xin lỗi rồi giới thiệu: “Anh đây là chồng tôi.”

 

Người đàn ông nhận thấy sắc mặt của Triệu Mịch Thanh không tốt, sau khi lễ phép đáp một tiếng rồi lại mời hai người già ở bên cạnh ngồi xuống: “Ngồi đi ạ, nghi thức sắp bắt đầu rồi, để lại vị trí tốt nhất cho hai người đấy ạ.”

 

Nhìn thấy người đã đi xa, rốt cuộc biểu cảm của Lương Hạnh đã không thể kiềm chế được nữa, cô quay đầu nở một nụ cười nhẹ nhìn Triệu Mịch Thanh: “Ba nó ghen rồi?”

 

Triệu Mịch Thanh ôm đứa nhỏ ở trong ngực, nghiêm túc cẩn thận mở cái bánh bích quy nhỏ, sau đó lại nhìn bộ dạng thèm nhỏ dãi của cậu nhóc rồi lại nâng tay lên cao, mang theo giọng điệu uy hiếp: “Gọi ba đi.”

 

“Ba, ba.” Vỗ bàn tay vui vẻ, đứng trước đồ ăn ngon, có yêu cầu nó làm cái gì thì cũng không đáng để nhắc tới, cậu nhóc yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, chờ mong nhìn người đàn ông trước mắt.

 

Im lặng chờ đợi trong chốc lát, không ngờ là người đàn ông đó không ngừng đưa tay cao lên mấy phần, lại tiếp tục uy hiếp: “Sau này không cho phép tùy tiện gọi người đàn ông khác là chú có biết chưa hả?”

 

Cũng không biết có phải cậu nhóc nghe hiểu không mà nó lại gật đầu, dù sao thì cũng gật cái đồ nhỏ rất mạnh, không hề do dự chút nào.

 

Rốt cuộc thỏa hiệp cả buổi trời mới có thể ăn được miếng bánh bích quy nhỏ mà mình nhớ mong, trong nháy mắt trong bụng liền nở hoa.

 

Lương Hạnh bất giác lắc đầu, bị cảnh tượng này chọc cười: “Lúc nãy có người phụ nữ khác đến đây nói chuyện với chồng, em cũng đâu có làm giống như anh đâu chứ.”

 

“Đó là bởi vì chồng của em đã tự giải quyết thay em rồi.” Triệu Mịch Thanh cãi lại đúng trọng tâm, đồng thời trong lòng cũng không cam lòng mà âm thầm suy nghĩ, lúc nãy Lương An Ngôn không có thần trợ công như thế này.