Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 533




Chương 533

 

Thấy cô vẫn giữ thái độ giằng co, Mộc Điệp gật đầu xong thì không cưỡng cầu nữa, quay người mở cửa xe phía sau, khom lưng lấy một túi văn kiện dán kín ra giơ lên.

 

Sau một vài hành động, Mộc Điệp ném về phía Lương Hạnh, cuối cùng dừng chính xác trong lòng cô.

 

Lương Hạnh chần chừ một lát, thử ước lượng túi văn kiện kia, nhìn thế mà nặng ghê, cô không mở ra, chỉ hỏi: “Đây là gì?”

 

“Thứ em cần.” Mộc Điệp lại đóng cửa xe lại, tựa vào cửa xe ra vẻ ta đây mà nhìn cô: “Vốn định đưa cho Cung Kì để cô ấy đưa cho em, nhưng lại không cẩn thận để quên trong xe. Thế nên lúc nãy lên tầng lại đứng ngoài cửa nghe được vài lời chuyện trò của hai người, xin lỗi nhé.”

 

Miệng thì xin lỗi nhưng biểu cảm nhìn sang lại đầy trêu tức, như là yên lặng chờ phản ứng của Lương Hạnh.

 

Mà Lương Hạnh lúc này đang mở túi văn kiện ra, nhìn rõ nội dung cụ thể bên trong thì thái độ giằng co cũng mềm xuống, cô siết chặt túi văn kiện, hỏi anh ta: “Sao lại giúp tôi?”

 

Không có câu trả lời, chỉ thấy người đàn ông đó thờ ơ cười một cái rồi quay người vòng sang cửa trước chỗ ghế lái, mở cửa xe ra ngồi vào.

 

Cuối cùng thứ đáp lại Lương Hạnh chỉ có tiếng gầm gào của động cơ, còn có bóng xe lao đi sau giây phút khởi động ngắn ngủi.

 

Chờ bóng xe khuất hẳn, Lương Hạnh mới hồi hồn lại, mở văn kiện ra xem hết lại một lần, cuối cùng không nén nổi cảm xúc trong lòng nữa.

 

Cô lấy di động ra gọi cho Triệu Mịch Thanh, chỉ đợi hai giây đã được nối máy, cô không chờ được mà nói luôn: “Anh còn ở công ty không? Em lấy được tài liệu hợp tác của Sếp Mao và Phong Thụy mà anh muốn rồi, bây giờ em tới chỗ anh luôn đây.”

 

Thứ bảy, Lương Hạnh đã chuẩn bị một đống quà tặng để tới Tấn Thành cùng Triệu Mịch Thanh, vì bà cụ cứ nhắc mãi, dù do dự nhưng cô vẫn lấy cớ để đón An Ngôn từ chỗ mẹ Lương đi cùng.

 

Lúc đến Tấn Thành đã gần giữa trưa, Lương Hạnh chưa ăn sáng, khi ấy đã đói đến dạ dày quặn lại, nhưng đến chung cư Tần Thành rồi lại không thấy bóng dáng mẹ Triệu đâu, nói gì tới cơm trưa.

 

“Chúng ta ra ngoài ăn đi.” Triệu Mịch Thanh xách đồ vào phòng khách, lượn quanh một vòng xong thì xác nhận với Lương Hạnh: “Bà ấy không ở nhà.”

 

Lương Hạnh dựa vào sofa, gần đây bệnh dạ dày cứ tái phát liên tục, hành hạ cô kinh khủng. Nghe Triệu Mịch Thanh nói vậy, cô mím môi gật đầu, không đứng dậy mà giơ một tay lên nói: “Anh gọi điện hỏi thử xem, lỡ đâu mẹ đang chuẩn bị gì thì sao?”

 

Mặt ngoài Lương Hạnh đã được mẹ Triệu thừa nhận nhưng trong lòng cô vẫn luôn sợ hãi, Triệu Mịch Thanh nghe xong thì khẽ cười chê: “Em vẫn chưa hiểu bà đâu.”

 

Tuy là nói vậy nhưng vẫn làm theo ý Lương Hạnh, lấy điện thoại trong túi ra.

 

Vừa bấm số đã có tiếng thông báo đang trong cuộc gọi, còn đang do dự thì di động của Lương Hạnh chợt reo lên. An Ngôn ngồi trên sofa chỉ vào túi Lương Hạnh, bất thình lình hô lên giòn vang: “Điện thoại kìa mẹ!”

 

Quay lại liếc một cái, xoa xoa cái đầu trơn bóng của nhãi con xong mới thò tay lấy túi, Triệu Mịch Thanh phản ứng trước, chân dài bước qua, nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, trên màn hình hiển thị ba chữ “Lão yêu bà”, vừa hay ăn khớp với suy đoán trong lòng anh.

 

Trao đổi ánh mắt với Lương Hạnh xong, anh bấm nghe điện thoại.

 

Mẹ Triệu nghe ra là giọng của Triệu Mịch Thanh thì rầu rĩ nói: “Bây giờ đến điện thoại nó cũng phải để con nghe à? Bà mẹ chồng này không được yêu thế sao?”

 

Nghe mẹ mình bắt chẹt xong, Triệu Mịch Thanh cũng không thay đổi cảm xúc, nhìn từ góc của Lương Hạnh thì không đoán ra được chút manh mối nào.

 

Chờ bà oán thán xong mới tự tìm về trọng điểm câu chuyện, nói địa chỉ một quán trà với anh: “Đưa Lương Hạnh với cháu trai mẹ tới đây.”

 

Cúp điện thoại xong, trong ánh mắt lấp lánh chờ mong của Lương Hạnh, Triệu Mịch Thanh nói tóm tắt một cách đơn giản rõ ràng vấn đề xong lại cau mày dặn dò: “Không thoải mái thì đừng đi nữa.”

 

Lương Hạnh nghe vậy thì bật dậy, lập tức khôi phục sắc thái trên gương mặt, ôm lấy cánh tay chồng mình: “Đi thôi, nên tới thì kiểu gì cũng sẽ tới.”

 

Vẻ mặt tráng sĩ đi chịu chết ấy chọc cười Triệu Mịch Thanh, anh nhịn không được mà nhéo cằm cô, nhìn đôi môi hồng hào hơi dẩu lên kia thì cắn khẽ một cái.

 

Lương Hạnh kinh hoảng tránh né, nào ngờ chân trượt một cái, cả người ngửa về sau. Cơ thể bị mất cân bằng, xuất phát từ bản năng cầu sinh, cô lập tức kéo áo ngực người đàn ông, vì thế Triệu Mịch Thanh vốn đang duỗi tay muốn cứu cô cũng bị sức lực ấy cuốn theo, cả hai cùng ngã xuống.

 

May mà chỉ ngã vào sofa sau lưng, Triệu Mịch Thanh còn phản ứng nhanh nhạy đỡ lấy gáy Lương Hạnh, thế nên ngoài việc bị cơ thể anh đột ngột đè cho không thở nổi thì không có chỗ nào bị đau cả.

 

Chỉ là lúc hai người ôm nhau, thằng bé bên cạnh lập tức bịt hai mắt lại, rồi lại len lén nhìn qua khe hở ngón tay, vừa nhìn vừa kêu: “Ngại quá đi à nha…”